rền. Giọng nói sau tấm rèm lập tức im bặt, tiếp đó, nghe thấy giọng Lục
Hải Thao sợ sệt hỏi: "Ai?"
Phương Mộc biết không thể tiếp tục nghe trộm được nữa, liền đi
tới, vén tấm rèm, chui vào trong khe tường.
"Là tôi!"
Lục Hải Yến sợ sệt ngây người nhìn Phương Mộc, mấy giây sau cô
thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa thoát chết. Lục Hải Thao núp sau lưng
chị, thò đầu ra, cậu ta vẫn chưa hoàn hồn, nhìn Phương Mộc như cứu
tinh.
"Đại ca, đại ca, em biết là anh mà." Lục Hải Thao xúc động nói lắp
bắp, "Em sử dụng cái Lu gì ấy… Đại ca, em nhất định phải nói cho anh
biết… Những đứa bé gái đó…"
"Hải Thao!" Lục Hải Yến bỗng ôm lấy đầu em trai, lấy tay bịt chặt
miệng cậu ta lại, "Đừng nói nữa, đừng nói nữa, chị xin em…"
Phương Mộc vội gỡ tay Lục Hải Yến ra, "Bỏ ra! Cô để cho cậu ấy
nói, rốt cuộc cậu ấy đã trông thấy gì?"
Trong lúc giằng co, Lục Hải Yến bỗng buông tay ra, đẩy mạnh một
nhát vào ngực Phương Mộc. Cú đẩy mạnh khiến Phương Mộc mất thăng
bằng, ngã ngửa ra nền đất. Anh lồm cồm bò dậy, bèn thấy Lục Hải Yến
sừng sững quỳ trước mặt mình.
"Anh Phương, tôi tin là anh được ông trời gửi đến để cứu chúng
tôi." Gương mặt Lục Hải Yến ướt đẫm nước mắt, "Tôi cầu xin anh một
việc, anh nhất định phải nhận lời."
Dứt lời, không chờ Phương Mộc trả lời, cô liền cúi lạy.
Phương Mộc vội ngăn cô lại, Lục Hải Yến vẫn tiếp tục cúi lạy liên
hồi, Phương Mộc luống cuống không biết làm thế nào, đành đồng ý giúp
cô.