"Huỵch!"
Một âm thanh trầm đục vang lên sau lưng, đám người làng trước
mặt Phương Mộc đồng thanh kêu lên kinh ngạc, anh quay đầu lại theo
phản xạ bản năng, lập tức cảm giác máu nóng trong người mình đông
cứng lại.
Lục Hải Thao trong tư thế nửa ngồi, oặt người ra đất, óc lẫn trong
máu từ hốc lõm trên đỉnh trào ra. Mồm cậu ta há hốc, hai mắt trợn
ngược, dường như hành động của con người trước mặt khiến cậu ta thấy
vô cùng nghi hoặc.
Con người đó chính là Lục Hải Yến, tay cô cầm một chiếc rìu.
Lục Hải Yến vẫn trong tư thế cầm rìu, người nghiêng ra phía trước,
răng nghiến chặt, hai mắt trân trân nhìn vào em trai mình vẫn đang co
giật.
Không, đó không phải là mắt.
Đó cũng là một đám khói đen.
Trong sân im phăng phắc, yên lặng đến mức nghe thấy rõ cả tiếng
gió thổi.
Người nào người nấy giống hệt như những pho tượng, im lặng
nhìn Lục Hải Yến đang thở hổn hển và xác chết.
Lục Thiên Trường rõ ràng cũng kinh sợ, thấy Lục Hải Yến đi về
phía mình, ông ta có vẻ như định bỏ chạy.
Nhưng Lục Hải Yến chỉ ngoan ngoãn đưa chiếc rìu vào tay Lục
Thiên Trường, Lục Thiên Trường cầm lấy theo phản xạ bản năng, ông ta
không biết nói gì, môi mấp máy hồi lâu, rồi bật ra mấy chữ:
"Ngoan… cháu rất ngoan."
Lục Hải Yến đột ngột ngẩng đầu lên, mái tóc dài xõa kín mặt, phía
sau mái tóc ánh lên hai luồng sáng lạnh băng dữ dội. Tiếp đó, môi cô