Uống được vài tuần rượu, Lương Trạch Hạo đã cảm thấy đầu nặng
chân nhẹ, những thứ ăn vào dạ dày liên tục ộc ra. Hắn lại tơ tưởng đến
"món ngon" trong phòng nghỉ, nghĩ đến đó hắn thấy tươi tỉnh hẳn, nếu
không lát nữa mà lực bất tòng tâm trên giường, thì hỏng cả bữa tiệc.
Hắn lảo đảo đứng dậy, cố gắng kìm nén hơi rượu đang trào lên, ra
hiệu với mọi người mình đi vệ sinh. Để không bị mất mặt trong ngày đầu
tiên được làm đại ca, hắn không sử dụng buồng vệ sinh trong phòng VIP,
cũng không cho thuộc hạ đi theo, một mình đi ra khỏi phòng.
Lương Trạch Hạo chếnh choáng đi đến nhà vệ sinh, đẩy cửa, cắm
đầu nôn thốc nôn tháo vào bồn cầu. Dạ dày khi nãy căng tức, nôn xong
đã nhẹ nhõm hơn, nhưng hắn lại thấy hoa mắt chóng mặt kinh khủng.
Đành nửa ngồi nửa quỳ trên nền nhà, nhắm mắt, thở hổn hển.
Lương Trạch Hạo không nhận thấy cánh cửa vừa bị hắn đẩy ra,
đang từ từ khép lại.
Một bóng người chầm chậm hiện ra.
Phương Mộc đội mũ lưỡi trai, hơn nửa gương mặt bị che khuất,
nhưng có thể thấy rõ cơ mặt anh đang gồ lên. Anh nhìn chằm chằm vào
Lương Trạch Hạo đang nhũn người ra bên cạnh bồn cầu, vừa chầm chậm
tiến tới, vừa từ từ kéo sợi thép trong tay ra.
Đột nhiên anh nghe thấy một tiếng "cách" vang lên ở sau lưng,
mặc dù rất khẽ, nhưng Phương Mộc lập tức nhận ra đó là tiếng mở chốt
an toàn của súng ngắn.
Anh quay đầu lại, thấy một khẩu súng ngắn loại 92 đang chĩa thẳng
vào trán mình.
Phương Mộc bỗng trợn tròn mắt.
Kẻ cầm khẩu súng ngắn là Tiêu Vọng.
Phương Mộc trân trối nhìn Tiêu Vọng, cảm giác toàn thân như
đông cứng lại. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại mấy chữ điên