TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1889

nghiệt ngã nhưng không đến mức dẫn đến hậu quả tự sát của cậu bé ấy. Ít
ra Vu Quang cũng phải tự chịu nửa phần trách nhiệm. Bị phạt làm bài
tập, chỉ vì một chuyện nhỏ ấy rồi đùng đùng đi giết người, thì đâu còn
tâm trạng nào để bố trí hiện trường quá phức tạp lại còn xóa sạch cả mọi
dấu vết?"

"Thế thì hắn vì cái gì?" Dương Học Vũ có vẻ không phục.

Phương Mộc im lặng. Nên nhìn nhận rằng, động cơ "trả thù" chỉ là

hiện tượng bề ngoài của vụ án mạng này. Chắc chắn hung thủ phải có
động cơ gì đó mà chưa ai biết. Nếu thế thì…

Một linh cảm chẳng lành bỗng từ từ hiện lên trong tâm trí Phương

Mộc. Anh xoay người lại, nói với Dương Học Vũ: "Hiện giờ tôi quan
tâm nhất là liệu hắn có tiếp tục giết người nữa hay không?"

Mễ Nam mặc áo choàng trắng, lưng quay ra cửa, tay đang cầm một

tài liệu dấu chân, tỉ mỉ quan sát. Phương Mộc gõ cửa, Mễ Nam ngoảnh
ra, cô không mời vào cũng không nói là hãy chờ một lát, cô chỉ thoáng
nhìn Phương Mộc rồi quay lại vùi đầu vào việc đang làm.

Vào cũng dở, không vào cũng dở, Phương Mộc lúng túng đứng đó

một lúc. Rồi anh cũng cứ đẩy cửa bước vào.

"Đã có tiến triển gì chưa?"

Mễ Nam chỉ im lặng, đưa cho anh cái mẫu vật dấu chân mà cô

đang cầm.

Mẫu này chỉ phản ánh chiều rộng của một nửa trước của dấu chân,

chỉ số đã đo ghi là 10,12 cm. Phương Mộc lặng lẽ suy đoán một hồi, rồi
hỏi: "Chắc chiều cao của người này vào khoảng 1,74 mét?"

Mễ Nam gật đầu: "Lực nén của bàn chân khá lớn, độ nén không

đều, ngoại biên xung quanh thì mờ và có vết cọ xát."

"Đã kết luận được chưa?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.