TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 1894

Từ xa, Phương Mộc đã nhìn thấy trước cửa nhà mình có một người

đang đi đi lại lại. Cố nhìn thật kĩ, anh nhận ra đó là chị Triệu. Phương
Mộc lập tức rảo bước, gần như chạy.

"Kìa chị, sao chị lại đến đây?"

Khuôn mặt chị Triệu đầy những vệt nước mắt, hẳn là chị đã khóc

rất nhiều. Nhìn thấy Phương Mộc, nước mắt chị lại trào ra.

"Vậy là chú đã về rồi." Chị Triệu nắm ngay cánh tay Phương Mộc.

"Nào, mau lên nhà! Tôi đến thăm Á Phàm…"

"Sao chị không gọi điện cho em?" Bị chị Triệu thúc giục, anh cũng

cuống lên lần tìm chìa khóa. "Á Phàm không có trên nhà à?"

"Tôi gọi điện cho Á Phàm suốt buổi chiều, nhưng nó cứ không

nghe máy. Lúc định gọi cho chú thì máy lại hết pin."

Không đợi cửa khu nhà mở hẳn ra, chị Triệu đã lách vào luôn rồi

lạch xạch lạch xạch chạy ào lên cầu thang.

Khi Phương Mộc đi đến cửa căn hộ thì chị Triệu vẫn đang gõ cửa.

Gõ mãi đợi mãi, bên trong vẫn không có chút hồi âm. Phương Mộc vừa
cầm chìa khóa mở cửa vừa an ủi chị Triệu: "Có lẽ cô ấy đã ra ngoài…"

Cửa đã mở, Phương Mộc và chị Triệu gần như đồng thời nhìn thấy

rất rõ cánh cửa phòng ngủ vừa bị kéo sập vào và khóa chặt. Chị Triệu
chạy ngay đến gõ cửa ầm ầm.

"Á Phàm, Á Phàm! Mau ra đây cô nhìn cháu xem nào? Đã 4 năm

rồi… cháu đã đi những đâu?"

Trong phòng ngủ im lặng. Phương Mộc thở dài, kéo chị Triệu bước

ra, bảo chị ngồi xuống ghế rồi đưa cho chị cốc nước.

Chị Triệu dường như không còn sức lực gì nữa, chị ngồi thu mình

trên ghế, hai tay bưng mặt khóc thút thít.

"Thế này… thế này là sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.