TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 212

điểm các môn học sẽ thiết thực hơn cả nỗi lo "bị bỏ mạng trong vụ án
mạng liên hoàn". Các phòng tự học lại đông đúc như trước, trật tự dạy và
học của trường lại dần được khôi phục. Cũng như cuối mọi học kỳ thông
thường, giờ đây lại có đông sinh viên buổi tối ngồi ôn bài ở hành lang.
Tất cả lại phẳng lặng như xưa.

Không ai chú ý đến năm chỗ ngồi trống vắng kia nữa. Nói cho

cùng, sự sinh tử của người khác là thuộc về người khác.

Chỉ có Phương Mộc không nghĩ thế.

Hàng ngày, cũng như mọi người, Phương Mộc cầm bình nước và

cặp sách đến phòng học. 11 giờ trưa và 5 giờ chiều đi ăn cơm, 10 giờ tối
trở về phòng ký túc. Dù mẹ nhiều lần khuyên nhủ Phương Mộc hãy trở
về nhà, nhưng anh vẫn ở lại trường với lý do là để ôn tập chuẩn bị thi.

Chỉ khác là, nhiều cử chỉ của Phương Mộc bắt đầu trở nên kỳ dị.

Anh thường nhìn chằm chằm vào một người nào đó, cho đến khi người
ấy nhận ra mình bị quan sát, người ấy phản ứng bằng ánh mắt nhìn lại
hoặc bằng lời nói, thì Phương Mộc mới cúi đầu xuống giả vờ đọc sách,
nhưng vài giây sau anh lại dán mắt nhìn người ấy như trước.

Mỗi khi đi qua các phòng tự học, phòng đọc của thư viện, nhà ăn,

Phương Mộc đều quan sát không biết chán từng người trong tầm mắt của
mình, và thầm phán đoán tính cách, danh phận, thói quen sinh hoạt và sở
thích của họ.

Đôi khi anh cũng chạy lên tầng 24 của khu nhà hành chính hoặc

sân vận động, ngồi đó một mình. Đêm khuya, dù không muốn đi vệ sinh,
anh cũng lên ô vệ sinh thứ nhất trong nhà vệ sinh tầng 3 để ngồi.

Nhưng, anh không bao giờ bước đến câu lạc bộ nữa.

Rốt cuộc, ngươi là ai?

Đêm khuya yên tĩnh, Phương Mộc mở to mắt nhìn chằm chằm vào

đáy giường tầng bên trên. Cơn buồn ngủ không đến với anh, cũng như
câu hỏi này không hề có đáp án.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.