TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2231

Thôn La Dương cũ cách đây không xa, đi bằng hết đường chính,

rồi rẽ vào đường đất, xe chạy thêm vài phút nữa đã nhìn thấy. Từ xa
Phương Mộc đã nhận ra những ngôi nhà thấp lè tè, anh dừng xe và bảo
Giang Dũng Thiên xuống xe trước.

"Mẹ cháu bảo cháu dẫn cô chú đến tận thôn mà!"

"Không cần. Chú có thể tìm đến nơi." Phương Mộc xoa đầu cậu

bé. "Trời sắp tối đến nơi, cháu cứ về trước đi, kẻo mẹ cháu lại mong."

Cậu bé vẫn nhớ đến chiếc máy bay trực thăng, nên nó không cố nài

nữa, nhảy xuống xe rồi đi luôn. Mễ Nam kéo nó đứng lại và dúi vào tay
nó 500 tệ.

Cậu bé lắc đầu quầy quậy, nói rằng mẹ nó cấm nhận tiền của người

khác. Mễ Nam vuốt má nó, tươi cười nói: "Nhưng cô đâu phải ai xa lạ!
Cô cho cháu để sau này đi học đại học cho giỏi, rồi chăm sóc mẹ cháu."

Cậu bé đỏ mặt, rồi cũng nhận tiền, cúi chào cảm ơn Mễ Nam, sau

đó nó quay người chạy về.

Vài phút sau, chiếc xe Jeep đã chạy đến thôn La Dương cũ.

Phương Mộc nhìn đồng hồ, lúc này đã là 4 giờ chiều.

Thật đúng với cái tên "thôn cũ". Về địa thế, nó là một vùng đất

trũng nằm ở chân núi Đại Giác. Có thể nhận ra nơi đây đã từng khá đông
dân cư, có đến trên trăm ngôi nhà to nhỏ khác nhau, nhưng tuyệt đại đa
số là nhà tranh vách đất, nhà ngói thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Phương
Mộc lái xe lượn khắp thôn cũ một vòng, tịnh không một bóng người. Cả
thôn im ắng không một tiếng động, chỉ đôi khi nghe thấy xa xa vọng đến
tiếng chó sủa.

Nhìn kỹ, thấy rằng cửa nhà nào cũng khóa, có những ổ khóa đã

hoen gỉ; những đôi câu đối dán ở cửa đều nhợt nhạt bạc phếch nhưng vẫn
có thể đọc được những chữ "nhân hòa…" hoặc "… lâm môn". Trong sân
vườn, cỏ dại mọc um tùm, khung cảnh thực tiêu điều xơ xác.

Phương Mộc lẩm bẩm: "Một cái thôn như nghĩa địa!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.