TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2261

"Anh biết không, anh ta rất yêu thành phố này." Giang Á nhỏ nhẹ

nói. "Nó đã cho anh ta sức sống mới, đã cho anh ta cuộc sống mới, cho
anh ta một cô gái đáng yêu và một cảm giác an lành yên ổn. Cho nên anh
ta hy vọng mọi bề ở đây sẽ tốt đẹp; cho nên anh ta mong muốn chúng
sinh được bình đẳng; cho nên anh ta muốn mọi người sẽ đối xử với nhau
tử tế. Vì thế anh ta cảm thấy mình có tư cách để quét sạch các thứ uế tạp
trong cái thành phố này cho dù đó chỉ là một chút bụi nho nhỏ không
đáng kể."

Giang Á quay người lại, mỉm cười nhìn Phương Mộc: "Tin rằng

anh không thể không thừa nhận rằng cái thành phố này cần có một làn
ánh sáng."

Phương Mộc nhìn anh ta mấy giây, rồi thở ra một hơi, nói: "Anh đã

kể chuyện xong chưa?"

Giang Á khẽ gật đầu.

"Được!" Phương Mộc đứng lên, nói rành rọt từng chữ một: "Anh

nên nhớ: tôi sẽ bằng mọi cách bắt làn ánh sáng đó phải tắt ngấm."

Nói rồi anh quay người bước ra phía cửa, vừa mở cửa thì Giang Á

ở phía sau gọi anh: "Này!"

"Anh cảnh sát Phương Mộc, anh còn chưa cho tôi biết, người bạn

thân nhất của anh ta đã chết như thế nào?"

Phương Mộc ngoảnh đầu lại, thấy ánh mắt Giang Á buồn bã nhìn

nình, đôi mắt anh ta rưng rưng ướt lệ, dường như anh ta biến thành một
con người khác hẳn.

"Tai nạn ở mỏ."

Trên đường trở về, Phương Mộc bồn chồn không sao tĩnh tâm

được. Cái gọi là "câu chuyện" của Giang Á đã chứng minh cho suy đoán
của anh. Anh ta chính là Ánh sáng thành phố. Tất cả đã kéo đến rất dễ
dàng và cũng rất đột ngột, nhưng lại khiến Phương Mộc bắt đầu nghi
ngờ tính chân thực của cái kết luận này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.