TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2304

Phía bụi cây im lặng.

"Cô kiếm đâu ra giày và quần áo thế?" Phương Mộc nghĩ nhanh,

rồi nói thêm. "Moi trong cái thùng các tông để trong cái gian chứa các đồ
lặt vặt chứ gì?"

Ngụy Nguy vẫn không trả lời, nhưng có thể nhìn thấy bụi cây hơi

rung rung, và nghe thấy tiếng chân giẫm gãy các cành cây khô kêu rắc
rắc.

Phương Mộc chiếu đèn pin vào bụi cây, lia qua lia lại; trong làn

sáng lấp loáng không nhìn thấy bóng người nhưng thấy phía sau bụi cây
là một khoảng trống rất rộng. Gió đột ngột mạnh hẳn lên tràn đến vùng
đất trũng này, hình như đang có vô số vong linh đang bay lượn xoay tròn
và rên rỉ giữa không trung.

Phương Mộc bỗng nhận ra đây là chỗ tận cùng của khu nghĩa

trang, phía sau bụi cây kia là vực sâu hàng chục mét bên vách núi dựng
đứng.

Nếu Ngụy Nguy muốn thoát khỏi chỗ này thì hoặc là nhảy xuống

dưới kia hoặc phải vượt qua một triền núi nhỏ rồi xuống núi ở phía tây.
Đang ở khu vực không một bóng người này, hễ cô ta chạy lên núi thì
chắc chắn sẽ bị Phương Mộc phát hiện ra ngay; chỉ còn cách chạy trở lại
tuyến đi bên hàng bia mộ nhưng lối này thì đã bị Phương Mộc án ngữ.

Nếu Ngụy Nguy lựa chọn cứ đứng đó "thi gan đối đầu", thì nhiệt

độ âm dưới 20 độ giữa đêm tuyết rơi sẽ là thử thách cực lớn đối với cô
ta. Áo quần phong phanh và đôi giày của Ngụy Nguy đều là lấy trộm ở
gầm cầu thang bệnh viện, tuyệt đối không thể chống nổi cái lạnh này.

Thực tế là cô ta đã hết đường chạy trốn.

Nghĩ đến đây Phương Mộc cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nhưng

tình hình của anh thì cũng chẳng dễ chịu gì. Vết thương trên đầu đã khô
máu nhưng đang dần sưng vù; những cơn đau nhức không ngớt kéo đến,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.