TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2317

bèn vất vả cất bước đi đến, vừa cúi xuống thì nghe thấy tiếng Ngụy Nguy
vọng lại từ lối đi ven các hàng bia.

"Có điều này tôi cảm thấy nên cho anh biết." Trong đêm tối, Ngụy

Nguy chỉ còn là một cái bóng mơ hồ. "Anh khiến tôi mất đi người mà tôi
yêu nhất, vì tôi, Giang Á cũng sẽ làm như thế."

Cô ta ngập ngừng. "Mong rằng anh vẫn còn kịp hành động."

Nói rồi, cô ta một lần nữa biến mất trong màn đêm.

Phương Mộc đứng ngây người nhìn vào cái vùng tối đen, vài giây

sau anh co cẳng chạy ào xuống núi.

Chưa bao giờ cảm thấy âm thanh của sự chờ đợi tẻ nhạt lại dài lê

thê thế này. Không ai nghe máy. Gọi lại lần nữa, vẫn im lặng.

Phương Mộc gần như nhấn kịch chân ga, kim đồng hồ báo tốc độ

đã nhích gần đến con số nguy hiểm, nhưng anh đã hoàn toàn không nhận
ra điều này.

Mặt đường quốc lộ vùng ngoại ô sau trận tuyết rơi đang rất trơn.

Những người đang lái xe trên đường đều sợ hãi nhìn chiếc xe Jeep điên
rồ, ngờ rằng chỉ một giây sau nó sẽ lật nhào, xe nát, người bỏ mạng chứ
không thể khác. Nhưng, dù không ngớt bị trơn trượt như đánh võng,
chiếc xe Jeep vẫn lao như bay về hướng trung tâm thành phố.

Dẫu đã mấy lần nghe lặp lại cái câu "thuê bao đang bận, mời quý

khách gọi lại sau" nhưng Phương Mộc vẫn vừa nhấn ga vừa bấm số gọi
vào máy của Dương Học Vũ.

Vừa nhận được tín hiệu, anh đã hét to: "Mau đi tìm Mễ Nam, mau

lên!"

"Gì thế?" Dương Học Vũ chẳng hiểu ra sao, rất lo lắng. "Mễ Nam

làm sao?"

"Cô ấy gặp nguy hiểm!" Phương Mộc gào to hết cỡ. "Mau lên!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.