TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 238

Tiếng "ba" chưa dứt, cả hai đã cùng dồn hết sức đạp cửa xông vào.

Cánh cửa đổ sập trong những tiếng động rầm rầm. Chấp nhận đám

bụi mù mịt tạt vào mặt mũi, hai người theo nhau chạy vào.

Chưa đợi Phương Mộc nhìn tình hình trong phòng, Ngô Hàm đã

kêu lên: "Mẹ khỉ, gay rồi!"

Phương Mộc ngay lập tức thấy Ngô Hàm chạy ra chỗ cửa sổ căn

phòng.

Phương Mộc phát hoảng, chạy ra theo. Ô cửa sổ bằng gỗ đã biến

dạng, một cánh cửa sổ cũng biến mất. Trên bậu cửa sổ lổn nhổn những
mảnh xơ gỗ và vữa xi măng. Ngô Hàm nhoài người ra ngoài nhìn ngó,
rất nhanh, cậu quay lại với vẻ mặt kinh hãi chưa nguôi.

"Hắn… hắn ngã xuống dưới kia rồi!"

"Gì cơ?" Phương Mộc cảm thấy choáng váng ghê gớm. Anh thò

đầu ra cửa sổ, chỉ thoáng nhìn, anh đã trợn mắt há mồm đứng đờ ra như
tượng.

Chẳng rõ từ lúc nào, mặt trăng đã lách mây chui ra, hắt ánh sáng

lạnh lẽo xuống mặt đất.

Sân bên dưới không tối đen nữa. Trên nền xi măng xam xám, là

một người nằm vật ra đó, chân tay duỗi thẳng.

Phương Mộc sợ đến ngây đờ, sao lại có thể như thế được?

"Các cậu làm gì thế? Có chuyện gì vậy?"

Một tràng những câu mắng mỏ giận dữ bỗng tung ra từ phía sau

lưng khiến Phương Mộc giật mình, bừng tỉnh, lập tức ngoảnh lại.

Cô Tôn Mai choàng áo khoác, đầu tóc rối mù đang đứng trên cái

cánh cửa gần như đã nát vụn, điên tiết hét lên: "Hai đứa định làm gì thế
này? Nổi loạn hay sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.