TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2380

"Điều đó không quan trọng." Giọng Phương Mộc rất yếu nhưng

nghe rất rõ. "Dù mày giết tao, thì mọi người vẫn cứ nhớ đến tao."

"Không thể!" Giang Á đã mất kiểm soát, hắn chỉ vào mặt Phương

Mộc rồi gào lên: "Không bao lâu nữa, thành phố này sẽ lại thấy Ánh
sáng thành phố trở về!"

Phương Mộc bỗng cười, tiếng cười ngắc lại, hình như giữa lồng

ngực anh có hai cục sắt đang cọ vào nhau.

"Mày có thể tiếp tục đi giết người, tao tin rằng mày sẽ làm thế…"

Phương Mộc ngừng lại thở mấy lần, "Nhưng người ta sẽ cho rằng mày
chỉ là một thằng bắt chước rất vụng về. Đúng không, Cẩu Đạn?"

Một tia sát khí bất chợt hiện lên trên mặt Giang Á, hắn co chân đạp

thật mạnh lên mặt Phương Mộc.

"Tao cấm mày gọi tao… là Cẩu Đạn! Tao cấm!"

Tiếp theo là những tiếng đấm đá nặng nề vang lên trong căn hầm

trống trải, cùng với nó là những tiếng xương gãy khùng khục. Khuôn
mặt Phương Mộc đã hoàn toàn biến dạng, mồm và mũi anh không ngớt
trào ra máu tươi. Sau mỗi cú đấm đá, thân thể anh co giật, nảy lên một
cách bất lực. Anh định đưa tay lên đỡ nhưng không thể, vì anh đã kiệt
sức.

Giang Á đấm đá đến mệt lử, hắn lùi lại mấy bước, rồi tựa vào

tường, thở dốc. Phương Mộc đầu ngoặt sang một bên, mặt anh nham nhở
bê bết máu, tứ chi duỗi ra, nằm đó bất động; da anh đã chuyển sang tím
tái cực kỳ đáng sợ.

"Ê!" Giang Á nghiến răng, mồ hôi đầm đìa chảy từ trán xuống mặt.

"Mày chết rồi à?"

Phương Mộc không có một phản ứng gì, ngực cũng không phập

phồng nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.