TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2382

"Ta không thể dừng lại… không thể." Đôi mắt hắn trào lệ. "Ta

muốn cải tạo một số người… một số sự việc… ta không thể chỉ là một
nhân vật bé nhỏ quá ư bình thường… ta muốn để cho Ngụy Nguy biết
rằng ta xứng đáng hơn gã Tôn Phổ… ta mạnh hơn tất cả các người…"

Hắn không nói tiếp được nữa, chân hắn mềm nhũn, rồi ngồi sụp

xuống đất, gục đầu vào hai đầu gối và gào khóc rống lên.

"Ta không thể… ta dừng lại sao được…"

Phương Mộc lặng yên nhìn hắn, mắt anh dần u ám. Hồi lâu sau,

anh vất vả mở miệng, giọng khàn khàn:

"Giết người, không thể giải quyết bất cứ việc gì… dân thành phố

này không thể tin tưởng ngươi…"

"Thế thì họ tin vào cái gì? Tin vào ngành tư pháp mục nát và pháp

luật bất công hay sao?" Giang Á bỗng đùng đùng, chồm dậy nhào đến
túm tóc Phương Mộc giật liên hồi. "Họ tin ở Ánh sáng thành phố thì có
gì là dở? Tin ở nhân quả thiện ác thì có gì là không hay?"

Cái đầu Phương Mộc chỉ có thể bất lực vật vã theo bàn tay của

Giang Á, cổ họng cũng ú ớ cơ hồ có thể bị đứt hơi bất cứ lúc nào. Cho
đến lúc Giang Á hất anh sang một bên, anh mới cố hít thở được. Một lúc
lâu sau Phương Mộc mới nói được, giọng càng yếu hơn.

"Đó không phải là thiện ác báo ứng gì hết…" Hai con mắt Phương

Mộc lờ đờ không thể động đậy gì nữa. "Chính Ánh sáng thành phố đã là
tội ác…"

"Thế à?" Giang Á chùi nước mắt trên mặt, giọng hắn bỗng lạnh

lùng hung ác. "Mày không đủ tư cách để phán xét đó là thiện hay ác."

Hắn đứng dậy bước đến bên giường sắt mở cái hòm dài đựng dụng

cụ, lấy ra một cái búa; hắn nhấc thử để xem nặng nhẹ, rồi quay lại bước
đến gần Phương Mộc.

Hắn ngồi thụp xuống bên cạnh, kéo mặt anh nhìn vào hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.