TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2381

"Mày không được chết như thế này!" Hai mắt Giang Á vằn đỏ, hắn

gào lên với Phương Mộc "Tao không để cho mày được dễ chịu như thế
đâu!" Nói rồi hắn lại định lao đến, vừa mới dịch chuyển đã nhìn thấy
chân Phương Mộc co giật, liền sau đó là một tiếng rên mong manh
nhưng kéo dài thoát ra từ cổ họng anh.

"Ôi…"

Đau khổ. Giằng xé. Kèm theo nỗi luyến tiếc thế gian của một kẻ

sắp chết cùng với sự tan vỡ giải tỏa khi phải đối diện với một kết cục.

Tiếng rên rỉ khe khẽ như tiếng ma quỷ khóc than, tràn ngập trong

căn hầm sặc mùi Formaldehyde solution, như một tấm lưới vô hình chụp
xuống bủa vây gã Giang Á. Hắn kinh hãi nhìn Phương Mộc đã bất thành
nhân dạng, nhưng hắn không dám ra tay nữa.

Tiếng rên kéo dài rất lâu, rồi nhỏ dần, biến thành những cơn ho dữ

dội nối tiếp nhau. Ngay sau đó là tiếng cười của Phương Mộc.

Tiếng cười đứt quãng, nhưng lại như những tiếng sấm nổ bên tai

Giang Á.

"Mày cười cái gì?" Ngón tay run run của Giang Á chỉ vào Phương

Mộc. "Đồ rác rưởi, mày cười cái gì?"

"Hãy dừng lại thôi… Giang Á!" Phương Mộc bình thản, hộc ra

mấy hụm máu, đôi mắt anh hé mở nhìn Giang Á. Ánh sáng thành phố đã
chấm hết… hắn đã tiêu tan…"

Giang Á sững người, tay hắn vẫn dừng lại giữa lưng chừng.

Hắn đã hiểu ra, Phương Mộc tìm đến để chết. Sau khi thiên hạ đều

đã cho rằng Phương Mộc chính là Ánh sáng thành phố thì gã cảnh sát
này dùng cái cách tự hủy diệt để bắt làn ánh sáng kia tắt ngấm!

Giang Á từ từ thả tay xuống, vẻ mặt hắn từ cuồng nộ chuyển sang

kinh ngạc, rồi biến thành tuyệt vọng và đớn đau ghê gớm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.