TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 2471

ngày nằm bẹp trên giường đã khiến anh có cảm giác xa lạ đối với động
tác của đôi chân. Lúc ngồi được lên ghế bên bàn ăn, bộ quần áo ngủ trên
người anh đã thấm đẫm mồ hôi. Ngụy Nguy bưng bát canh gà đặt trước
mặt Phương Mộc, rồi kéo cái ghế ngồi xuống bên anh.

Phương Mộc ngồi bất động nhìn bát canh gà nóng bốc hơi nghi

ngút. Mặt anh chằng chịt vô số vết thương, vừa gớm ghiếc đáng sợ vừa
lạnh lùng vô cảm. Hồi lâu sau, anh ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh.
Cuối cùng, anh nhìn Ngụy Nguy và khẽ hỏi:

"Châu Chí Siêu - là gã mà cô nói với tôi lúc ở trong nghĩa trang à?"

Ngụy Nguy không nói gì, chỉ dịch bát canh gà lại gần anh hơn.

"Hắn chết rồi, phải không?"

Ngụy Nguy vẫn im lặng, rồi cô đứng dậy bước đi.

Phương Mộc cúi đầu, khẽ thở dài, rồi húp canh gà, từng hụm nhỏ.

Anh húp rất chậm, rất để tâm ngẫm nghĩ, cuối cùng anh đã ăn hết

sạch cả thịt gà trong bát.

Chờ Phương Mộc ăn xong, Ngụy Nguy dọn bát bưng vào bếp. Vừa

bước vào bếp thì cô nghe thấy Phương Mộc nói phía sau: "Cảm ơn nhé!"

Đôi mắt Ngụy Nguy bỗng trào lệ.

Cứ thế vài hôm, thể lực của Phương Mộc đã khôi phục đáng kể, rồi

bình phục càng nhanh hơn. Hai tuần nữa trôi qua, anh đã có thể tự xuống
giường và đi lại tùy ý. Phần lớn thời gian, Phương Mộc chỉ lặng lẽ ngồi
trên đi văng nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, suốt từ sáng cho đến lúc mặt
trời lặn.

Ngụy Nguy thường chăm chú nhìn Phương Mộc, anh như một bức

tranh cắt giấy trên nền ánh sáng hắt vào từ cửa sổ. Cô không biết và cũng
không muốn biết Phương Mộc đang nghĩ những gì. Với cô, chỉ cần anh
ta vẫn còn sống, là đủ rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.