TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 258

Phương Mộc đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, các sự vật trước mắt đã

trở nên rất rõ ràng.

Hung thủ đã được làm rõ, tuy không bị pháp luật trừng trị nhưng

hắn đã phải trả giá bằng tính mạng mình.

Đường Đức Hậu, khi bất ngờ bị hẫng rồi rơi xuống, nhìn thấy cánh

cửa sổ biến dạng, vỡ ra, ập xuống chính mình, lúc đó hắn có cảm thấy
lưng mình càng lúc càng gần mặt đất không?

Giống như cảm giác của Đồng Sảnh?

Nếu nói câu này cho Chúc Tứ đệ nghe, chắc cậu ta sẽ rất khoái trá

vì cảm giác được trả thù.

Nhưng, tại sao mình lại không cảm nhận được điều ấy?

Phương Mộc cảm thấy mệt mỏi, anh ngồi phệt xuống sàn xi măng

lạnh lẽo, mắt vẫn đăm đăm nhìn ra ô cửa sổ.

Trước đó, Phương Mộc đã vô số lần tưởng tượng mình và hung thủ

chạm trán, mặt đối mặt. Anh thậm chí tưởng tượng ra rất nhiều thủ đoạn
tàn nhẫn khiến hắn phải bỏ mạng. Hình như chỉ có làm thế thì mới có thể
triệt để xóa tan hận thù sâu nặng đối với hắn.

Tối hôm đó, khi anh và Ngô Hàm xông vào gian nhà kho, nếu

Đường Đức Hậu chưa kịp nhảy qua cửa sổ thì anh sẽ không do dự giơ
cái chân bàn lên phang chết hắn luôn. Nhưng khi đến Sở công an rồi
nhìn thấy xác Đường Đức Hậu, Phương Mộc lại thấy nghi hoặc, rất nghi
hoặc. Anh thậm chí không sao có thể liên hệ cái xác giập vỡ nát bươm
này với thằng cha đứng trên sân khấu vung cái rìu lên.

Phương Mộc không thể giải thích được cảm giác này của mình.

Cái sợi dây vô hình liên lạc giữa anh và hung thủ, dường như đã biến
mất, đến nỗi anh bất giác định đưa tay ra sờ cái xác Đường Đức Hậu để
kiểm nghiệm sự phỏng đoán của mình bấy lâu nay. Nhưng anh cũng hiểu
rằng, dù Hình Chí Sâm không ngăn cản anh thì anh cũng không thể có
được đáp án.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.