Lạnh. Đói. Khát. Lo lắng…
Đủ loại cảm xúc trào lên trong lòng, cuối cùng tập hợp lại thành
một sự phẫn nộ. Lạc Thiếu Hoa kéo cửa kính ô tô xuống, ném mạnh chai
nước ra ngoài. Chai nước như một hòn đá rắn chắc đập vào tường, phát
ra một tiếng động mạnh, ngọn đèn cảm biến âm thanh phía trước đơn
nguyên 4 liền sáng lên. Ánh sáng đột ngột đó khiến Lạc Thiếu Hoa bình
tĩnh lại, ông ngồi trong buồng lái thở dốc, miệng vẫn nhai một cách máy
móc. Cuối cùng, nước bọt cũng làm ướt hết chỗ vụn bánh mì đầy trong
mồm, ông nuốt một cách khó nhọc.
Lạc Thiếu Hoa ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy ánh đèn phòng
501 vụt tắt. Ô cửa sổ giống như một con mắt độc nhất đã nhắm.
Con thú khổng lồ cuối cùng đã ngủ rồi sao, trong đêm tối tĩnh lặng
này.
Trong giây lát, cảm giác mệt mỏi rã rời bỗng nảy ra từ một góc nào
đó trong lòng Lạc Thiếu Hoa, rồi nhanh chóng xâm chiếm toàn bộ cơ
thể, từng đốt xương, từng thớ thịt. Ông bắt đầu vô cùng thèm khát chiếc
giường và đệm chăn ấm áp ở nhà. Nhưng, ông vẫn chưa dám nghỉ, mắt
vẫn không rời khỏi ô cửa sổ tối đen hun hút đó.
Nửa tiếng sau, phòng 501 vẫn không có động tĩnh gì, lối đi trong
tòa nhà cũng không có ai ra vào. Lạc Thiếu Hoa thở dài, chậm rãi xoay
cái cổ đã bắt đầu cứng đờ, đưa tay khởi động ô tô.
Phóng ra khỏi khu Vườn Trúc Xanh, Lạc Thiếu Hoa nhìn đồng hồ
đeo tay, đã là 11 giờ đêm. Ông do dự một lát, vẫn lấy điện thoại di động
ra, bấm một số máy. Phải đến bốn mươi giây sau, cuối cùng cũng có
người bắt máy điện thoại.
“Thiếu Hoa?”
“Ừ, ông đang ở đâu?”
“Ở nhà chứ đâu.”