Sắc trời càng lúc càng tối sẫm. Cả khu dân cư chìm trong yên lặng.
Không có ánh trăng, ánh sao cũng tối mờ, một màu đen thăm thẳm hoàn
toàn bao trùm lên mọi ngóc ngách của thành phố.
Nếu bạn chưa từng lang thang vào ban đêm, sẽ không cảm nhận
được sự hư vô mênh mông đó.
Bỗng nhiên, một đốm sáng lóe lên trong đêm tối đặc quánh như
mực. Ô cửa sổ phòng 501 đơn nguyên 4 tòa nhà số 22 chợt tỉnh giấc.
Mấy phút sau, đốm sáng mờ nhạt đó lại biến mất. Ngay sau đó,
một tiếng động như có như không dần dần xé rách màn đêm, từng chút
từng chút một, từ trên xuống dưới, từ xa đến gần, cho đến khi chiếc đèn
cảm ứng âm thanh ở phía trước đơn nguyên 4 đột ngột sáng lên.
Dưới ánh đèn dội xuống từ đỉnh đầu, gương mặt Lâm Quốc Đống
trắng bệch như giấy. Sau khi đôi mắt hắn đã ẩn vào bóng tối, nhìn chỉ là
một đám sương đen.
Hắn cứ đứng như vậy, đứng trong một vùng sáng, yên lặng nhìn
vào bóng tối vô tận trước mắt. Mấy giây sau, chiếc đèn cảm ứng âm
thanh lại lặng lẽ tắt.
Mắt Lâm Quốc Đống sáng lên.
Hắn cất bước, nhanh chóng hòa vào trong màn đêm, khi đi đến bên
đường, hắn vung tay, một chiếc lon nhôm màu đỏ bay trúng vào thùng
rác, phát ra một tiếng va đập giòn giã.
Đi ra khỏi khuôn viên, đến đường cái, trước mắt là một vùng sáng.
Dưới ánh đèn đường, con phố vắng trông vô cùng dài rộng. Lâm Quốc
Đống chậm rãi đi dọc theo vỉa hè, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh. Rất
nhanh chóng, một chiếc taxi trống khách đi tới. Lâm Quốc Đống giơ tay
vẫy và ngồi vào xe.
Chiếc taxi phóng như bay trên con đường vắng vẻ. Lái xe liên tục
quan sát người đàn ông yên lặng này qua gương chiếu hậu. Những ngọn
đèn đường lần lượt vụt qua, gương mặt người đàn ông lúc sáng lúc tối.