“Con nói gì thế?” Lạc Thiếu Hoa chuyển từ ngạc nhiên sang nổi
giận, rồi lại thấy vui, “Con coi bố là người thế nào hả?”
Lạc Doanh không cười, “Thế rốt cuộc là bố đang làm gì chứ?”
Nụ cười trên môi Lạc Thiếu Hoa cũng dần biến mất, “Con đừng
hỏi nữa.”
Con gái cau mày, chăm chú nhìn Lạc Thiếu Hoa, vẻ không hỏi cho
rõ thì sẽ không thôi.
Mẹ kiếp, cái tính ương bướng của con gái đúng là rất giống mình.
“Chuyện công việc.” Lạc Thiếu Hoa nói khẽ, “Có tí việc cần điều
tra cho rõ.”
“Việc gì ạ?” Lạc Doanh lập tức căn vặn: “Không phải là bố đã về
hưu rồi hay sao?”
Thái độ nhất định phải hỏi cho ra nhẽ của con gái bỗng khiến Lạc
Thiếu Hoa bực mình. Ông đang định nổi nóng thì nghe thấy tiếng cửa
phòng ngủ mở ra, thằng cháu ngoại Hướng Xuân Huy vừa dụi mắt vừa đi
ra.
“Ông ngoại ơi.” Cậu bé chào Lạc Thiếu Hoa, rồi quay sang Lạc
Doanh, “Mẹ, bữa sáng ăn gì ạ?”
Lạc Doanh nhìn Lạc Thiếu Hoa, không nói gì, lẳng lặng vào trong
bếp chuẩn bị đồ ăn sáng. Lạc Thiếu Hoa thở dài bất lực, ông cảm thấy
đau vì huyệt thái dương giật liên tục.
Cả nhà ăn sáng xong, Lạc Doanh chuẩn bị đưa con đi học. Cô cầm
chìa khóa ô tô trong tay, đứng ở cửa phòng khách nhìn Lạc Thiếu Hoa.
Hai bố con nhìn nhau mấy giây, Lạc Thiếu Hoa nhìn đi chỗ khác, ông
khoát tay, trong lòng vô cùng bực bội. Lạc Doanh lườm bố một cái rồi
dẫn Hướng Xuân Huy rời khỏi nhà.
Trong nhà chỉ còn lại Lạc Thiếu Hoa và Kim Phượng. Sau khi rửa
bát đũa, thu dọn nhà bếp xong, Lạc Thiếu Hoa cho Kim Phượng uống