Mỗi nhát ấn, cơ thể người đàn ông lại run lên. Ông ta giữ nguyên
tư thế ban đầu, hai tay ghìm chặt cổ tay cô gái vào ô cửa sổ. Chỉ có điều,
sắc mặt ông ta càng lúc càng trắng bệch.
Cô gái bị treo lơ lửng giữa không trung. Cô đã không còn sức để
giãy giụa, chỉ đờ đẫn nhìn vào đôi mắt dần trở nên vô hồn của người đàn
đông. Bỗng nhiên, mấy giọt dịch thể đặc quánh ấm nóng rơi lên mặt cô.
Đồng thời, cô nhìn thấy dòng máu tươi trào ra từ cơ thể người đàn ông,
chảy xuống theo khe hở giữa ngực ông ta và bậu cửa xi măng.
“Buông tay ra, chú mau buông tay ra đi.” Cô gái khóc thành tiếng,
đờ đẫn lắc đôi tay to rắn như gọng kìm sắt, “Chú đừng chết, buông tay ra
đi…”
Người đàn ông đã không còn khả năng tư duy, ông nhìn gương mặt
đang khóc của cô gái, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Cô, không được
rơi xuống.
Nhưng, hơi thở của ông ta đã mỗi lúc một yếu ớt, ý thức cũng dần
xa rời theo dòng máu tươi đang liên tục phun trào. Ông ta tập trung toàn
bộ chút sức lực ít ỏi còn lại vào hai tay, đồng thời dùng hết hơi thở cuối
cùng, hét to một tiếng:
“Thành…”
Đỗ Thành đã leo đến tầng 4, giật bắn mình, ngước mắt nhìn lên
tầng trên, sắc mặt tái nhợt. Tiếp đó, ông vội co cẳng chạy lên.
Ngụy Quýnh cố gắng mở to mắt ra, mọi thứ trước mắt vẫn đang
quay cuồng. Mấy giây sau, mọi thứ trước mắt rõ ràng trở lại, tình cảnh ở
cửa sổ khiến cậu thất kinh.
Người đàn ông vẫn nằm bò bên cửa sổ, bất động. Lâm Quốc Đống
khom người bên cạnh ông ta, hai tay ấn chặt cán dao, đang định cắm
toàn bộ lưỡi dao vào lưng người đàn ông.
Cùng lúc đó, tiếng khóc mơ hồ của Nhạc Tiêu Tuệ trong gió lạnh
cũng vọng tới.