“Lão Kỷ, rốt cuộc ông còn định làm hại tôi đến bao giờ?” Trương
Hải Sinh vẫn kinh hãi nhìn chiếc bàn gỗ nhỏ, “Cho dù là ông không tố
giác tôi, thì mẹ kiếp, sớm muộn gì tôi cũng phải vào tù.”
“Làm hại anh? Tôi đã trả tiền cho anh.” Kỷ Càn Khôn ngả người
ngồi dựa vào chiếc xe lăn, hai tay bắt chéo nhau, nhìn Trương Hải Sinh
đầy ẩn ý, “Anh đừng sốt ruột, sắp rồi. Hơn nữa, chắc anh cũng đoán
được tôi định làm gì. Đến lúc đó, anh không nói, tôi không nói, chết
không có đối chứng, ai làm gì được anh.”
Mấy chữ “chết không có đối chứng” không hề khiến nét mặt
Trương Hải Sinh có tí buồn bã nào, ngược lại như thể trút được gánh
nặng. Anh ta đứng nguyên tại chỗ, ngẫm nghĩ một lúc, “Thế… tôi đi
đây.”
Kỷ Càn Khôn đang gỡ một cuộn dây điện, “ừ” một tiếng, không
buồn ngẩng đầu lên.
“Thế còn… tiền đi đường và tiền ăn…”
Kỷ Càn Khôn rút trong túi ra ba trăm tệ vứt qua, “Chi phí cho ba
ngày, cứ tiêu đi đã.”
Trương Hải Sinh nhặt tiền lên, nhét vào trong túi áo, quay người
mở cửa, lại nghe thấy Kỷ Càn Khôn gọi anh ta.
“Anh nghe cho rõ đây,” Kỷ Càn Khôn gỡ kính xuống, ánh mắt
sáng rực, “Chỉ cần ông ta ra khỏi cửa, là phải báo cho tôi chi tiết tất cả,
từ cách ăn mặc, thần thái, mang theo đồ gì - hiểu chưa?”
Trương Hải Sinh đột nhiên cảm thấy hoang mang. Anh ta gật đầu
loạn xạ, vội vã kéo cửa phòng, đi ra ngoài.
Ngụy Quýnh ra đến sân của viện dưỡng lão, quay đầu lại nhìn cửa
sổ phòng Kỷ Càn Khôn, tấm rèm cửa sổ dày khép kín, hoàn toàn không
nhìn thấy tình hình trong phòng. Nét mặt cậu càng có vẻ nghi hoặc, cậu
lắc đầu, đi ra ngoài cổng viện.