TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 308

anh ta đang run rẩy.

Lòng Tôn Mai bỗng chùng xuống.

"Anh làm sao thế?"

Không trả lời. Chỉ nghe thấy tiếng nghiến răng ken két.

Tôn Mai bước lại phía trước mặt Ngô Hàm, anh ta đang cúi đầu,

toàn thân co lại giống như một con vật đang sợ hãi.

Tôn Mai ôm choàng Ngô Hàm, cảm thấy toàn thân anh ta cứng

ngắc cứ như người bị cảm phong hàn. Tôn Mai đưa tay lên má Ngô
Hàm, cảm thấy lòng bàn tay ướt và lạnh.

"Tôi, thế là hết." Giọng khò khè như chết lặng.

Tôn Mai hiểu ra ngay. Hẳn là Ngô Hàm đã đến câu lạc bộ để lấy

bộ trang phục diễn kịch.

Ngô Hàm càng lúc càng run bần bật, và càng nép chặt vào ngực

Tôn Mai dường như muốn trốn vào đó.

Tôn Mai ấn đôi vai Ngô Hàm xuống nhưng hai tay bị rung lên quá

mạnh, chị ta có cảm giác mình không đứng vững được nữa. Tay Ngô
Hàm rờ khắp người Tôn Mai như muốn tìm thấy một chỗ để có thể nắm
cho chặt.

Tôn Mai cảm thấy sắp nghẹt thở, hai tay cố bám chặt vai Ngô

Hàm, khẽ nói: "Đừng thế này nữa… tôi đã đem thứ đó đi rồi."

Ngô Hàm đang run rẩy như lá cây mùa thu trước cơn gió mạnh,

bỗng ngừng bặt. Mấy giây sau, anh ta từ từ rời khỏi người Tôn Mai,
động tác đơn giản nhưng rất kiên quyết.

Ngô Hàm ngồi trên ghế, cúi đầu, khịt mũi rất mạnh.

"Sao chị có thể biết?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.