ông đưa chìa khóa phòng để quay lại lấy - thực ra, cháu đã vẽ lại chìa
khóa nhà ông.” Ngụy Quýnh dừng lại một lát, “Sau đó, cháu đã phát hiện
ra chiếc cưa tay ở trên chiếc tủ trong phòng ngủ của ông.”
Kỷ Càn Khôn gật đầu, miệng lẩm bẩm, “Thằng nhóc này giỏi…”
“Một hôm sau đó, ông bảo Trương Hải Sinh đưa ông đến nghĩa
trang Ngưỡng Long.” Ngụy Quýnh tiếp tục nói: “Ông đã mua hai bó hoa
ở chỗ mua đồ. Một bó để trước vong linh vợ ông. Bó kia…”
Cậu quay đầu về phía Nhạc Tiêu Tuệ, “Để ở trước vong linh một
người phụ nữ tên là Lương Khánh Vân.”
Kỷ Càn Khôn im lặng mấy giây, mặt trắng bệch, “Tại sao cháu
không tố giác ta ngay?”
Ngụy Quýnh do dự một lúc, “Bởi ý niệm không thể thay đổi trong
lòng ông còn chưa thực hiện được. Nếu cháu tố giác ông với cảnh sát
ngay lúc đó, có lẽ… có lẽ quá tàn nhẫn.”
“Đúng thế, ý niệm không thể thay đổi, không thể thay đổi.” Kỷ
Càn Khôn buông một tiếng thở dài, dường như đang nhấm nháp mấy chữ
đó, ánh mắt trở nên vô định, “Lúc đó, ta không có cách nào khác để có
thể khiến cảnh sát điều tra lại vụ án, thực sự không còn cách nào.”
Ông hơi cúi đầu, giọng càng lúc càng trầm khẽ, “Ta chỉ có thể
dùng thủ đoạn y hệt như vậy để giết một người, mới có thể khiến cảnh
sát tin rằng Hứa Minh Lương vô tội, hung thủ vẫn còn sống trên đời. Có
điều, Nhạc Tiêu Tuệ, xin cháu hãy tin ta…”
Kỷ Càn Khôn ngẩng đầu nhìn Nhạc Tiêu Tuệ, ánh mắt khẩn thiết
và chân thành, “Ta không hề cưỡng dâm mẹ cháu, càng không hành hạ
bà ấy.”
Cô gái khóc thành tiếng, liên tục lắc đầu, “Ông đừng nói nữa…”
“Ta biết là mình mắc tội tày trời. Nếu không dựa vào ý niệm đó,
cho dù là ta không đi đầu thú, thì cũng sẽ tự sát. Hơn nữa, ta đã nhanh