TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 3104

chóng bị quả báo.” Kỷ Càn Khôn cúi đầu, nhìn đôi chân hoàn toàn không
có cảm giác của mình, “Sau khi ta giết hại mẹ cháu, phải đến nửa năm
sau, cảnh sát không hề có động tĩnh gì. Cho nên, ta chỉ còn cách một lần
nữa…”

“Ngày 7 tháng 6 năm 1994.” Ngụy Quýnh nhìn ông, “Đúng

không?”

“Đúng.” Kỷ Càn Khôn gật đầu, “Ta đã chọn người phụ nữ đó, khi

chạy qua đường, chạy về phía cô ấy, một chiếc xe tải đã đâm ngã ta từ
phía sau lưng.”

“Mày đáng kiếp!” Lâm Quốc Đống im lặng suốt nãy giờ, đột ngột

lên tiếng, “Mày cũng giống như tao!”

Điều khiến người ta ngạc nhiên là, Kỷ Càn Khôn không hề phản

bác lại hắn. Sau khi suy nghĩ mấy giây, ông lại gật đầu.

“Mày nói đúng. Mày và tao, đều đáng chết.”

Kỷ Càn Khôn lau mắt, trên mặt hiện ra nụ cười, “Ngụy Quýnh,

Tiêu Tuệ, được gặp các cháu, không biết là duyên phận, hay là số kiếp.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, đầu tiên ta muốn nói với các cháu một lời
xin lỗi, tiếp đó là lời cảm ơn.”

Ông khẽ gật đầu với họ, “Cháu và Ngụy Quýnh rời khỏi nơi này

đi.” Tiếp đó, ông đưa mắt nhìn xuống, ánh mắt dừng lại trên mặt Lâm
Quốc Đống, đồng thời giơ chiếc điều khiển phát nổ từ xa, “Chúng ta là
hai kẻ đáng chết, đã đến lúc kết thúc tại đây thôi.”

Ngụy Quýnh thất kinh, đang định lên tiếng ngăn lại, thì nghe thấy

những tiếng bước chân dồn dập từ phía sau lưng vọng tới - Đỗ Thành
chạy vào.

“Lão Kỷ, đừng làm bừa!” Đỗ Thành đã mồ hôi mồ kê đầy đầu, tay

cầm một chiếc túi hồ sơ bằng bìa giấy kraft, viền cháy đen, “Tôi đã lấy
được chứng cứ rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.