TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 319

Tôn Mai không dám chủ quan, chị ta thò đầu ra, thấy Phương Mộc

đang thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống sân; Ngô Hàm nhìn thấy Tôn
Mai, ánh mắt anh ta đầy lo âu và thúc giục.

Phải nhanh lên mới được!

Tôn Mai hít sâu một hơi, rón rén bước ra cửa gian nhà kho, vừa đi

vừa phủi bụi trên áo quần. Đi đến cửa, Mai xoay người lại, thể hiện tư
thế như vừa mới bước vào đây, đưa tay vuốt mái tóc rối, rồi bỗng hô lên:
"Các cậu làm gì thế? Có chuyện gì vậy?"

Nghe Ngô Hàm thuật lại xong, Phương Mộc im lặng hồi lâu không

biết nói sao, chỉ chăm chú nhìn Ngô Hàm. Rồi anh chầm chậm thở ra
một hơi rất dài.

"Có nghĩa là, tối hôm đó mày khiến tao tin rằng tao cũng nhìn thấy

và nghe thấy, rồi tao cũng đứng ra làm chứng?"

Ngô Hàm mỉm cười. "Đúng! Cậu hãy công nhận rằng tôi rất sáng

suốt."

Phương Mộc trầm mặc giây lát, rồi không thể không gật đầu.

"Phải! Mày thật quá táo tợn!"

"Đúng thế, cần phải mạo hiểm!" Ngô Hàm ưỡn ngực, thẳng người

lên. "Nhưng đúng là rất hiệu quả."

Lúc này có tiếng còi xe cứu hỏa từ xa vọng đến, Ngô Hàm nhìn ra

cửa sổ, rồi quay đầu lại bình tĩnh nói: "Phương Mộc, chúng ta phải tranh
thủ thời gian."

Phương Mộc không biết phản ứng ra sao. "Gì cơ?"

Ngô Hàm nhếch mép cười. "Tôi vốn định để cậu lại đến đoạn cuối

cùng. Cậu đã nát óc suy nghĩ khám phá tâm lý của tôi nhưng không thể
nắm bắt nổi; đây quả là một việc rất thú vị. Nhưng cậu đã ngu ngốc phá
hỏng trò chơi này của tôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.