TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 377

Đương nhiên là mình biết, nếu không, lúc điểm danh, mình đã

không đập vai gọi cậu.

Một người, khi anh ta cảm thấy sợ hãi đối với một sự vật, sự việc

nào đó, sẽ biểu hiện ra sự quan tâm chú ý và mẫn cảm khác thường đối
với sự vật, sự việc này. Đúng lúc đó, nếu đột nhiên cắt ngang sự chú ý
của anh ta, sẽ khiến anh ta tiêu trừ được cảm giác sợ hãi đối với sự vật,
sự việc đó trong chốc lát. Đương nhiên, cũng chỉ được trong khoảnh
khắc này thôi.

Mạnh Phàm Triết có lẽ là sợ điểm danh, cho nên, khi điểm danh sẽ

biểu hiện ra sự khủng hoảng, càng sợ hãi, càng không thể trả lời. Đúng
lúc gọi đến tên cậu, Phương Mộc đã đập vai gọi cậu, khiến sự chú ý của
cậu chuyển từ việc "điểm danh" sang Phương Mộc, tự nhiên có thể trả
lời được.

Thái độ của Mạnh Phàm Triết chuyển từ kinh ngạc sang ủ dột, cậu

cúi đầu không nói.

"Cậu sợ cái gì?"

Mạnh Phàm Triết ngẩng đầu, Phương Mộc nhìn thấy ánh mắt yếu

đuối của cậu ta, cậu ta chăm chăm nhìn Phương Mộc hồi lâu. Phương
Mộc mỉm cười, thậm chí nhìn lại cậu với ánh mắt thản nhiên.

Trong ánh mắt đó dần dần xuất hiện sự tin tưởng và thân thiện.

"Mình," cậu gãi gãi đầu: "Hơi sợ điểm danh, ha…ha… có phải rất

kỳ lạ không?"

"Tại sao?"

"Không biết!" Mạnh Phàm Triết nhìn ra xa, "Mình cũng không biết

mình bắt đầu sợ điểm danh từ khi nào. Cứ đến lúc điểm danh là mình lại
căng thẳng, càng căng thẳng, mình càng không thể trả lời được chữ "có",
thường xuyên đỏ mặt tẽn tò đứng dậy, nhưng lại không thốt ra được chữ
nào, mọi người trong lớp đều nhìn mình khó hiểu." Cậu ta cúi đầu, giọng
nói cũng trầm hẳn xuống: "Rất nhiều người cười nhạo mình."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.