TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 847

dao dính đầy máu. La Gia Hải dùng bàn tay cầm dao lôi giẻ bịt miệng cô
bé ra, bàn tay bóp cổ cô bé cũng thả lỏng ra.

Lúc trước, thực ra cô bé phải dựa vào sự uy hiếp của La Gia Hải

mới có thể đứng được, đột nhiên được thở thoải mái và thả lỏng lại khiến
cơ thể cô bé trở nên mềm nhũn. La Gia Hải vội vàng giữ chặt hai cánh
tay cô bé mới giúp bé khỏi ngã. Lúc đó, con dao vẫn kề sau lưng cô bé
cũng rời khỏi người bé.

Trong tai nghe không dây của Phương Mộc đột ngột vang lên

giọng nói rành rột của cảnh sát Đoạn: “Người anh em, ra tay đi!”

Mệnh lệnh đột ngột xuất hiện khiến đầu óc Phương Mộc bỗng

chốc trở nên hỗn loạn: lao lên cướp dao sao? Hay là lôi súng ra bắn chết
cậu ta? Trong khi anh đang do dự, La Gia Hải đã dìu được bé gái đứng
dậy, con dao cũng bị đặt lên cổ bé.

“Chết tiệt!” Nghe thấy tiếng chửi bực bội của cảnh sát Đoạn trong

tai nghe.

Nhưng Phương Mộc lại không hề cảm thấy hối hận, ngược lại, anh

lấy làm mừng vì ban nãy mình không hành động nóng vội. La Gia Hải
chịu nghe lời đề nghị của mình, vậy thì việc thuyết phục cậu ta đầu hàng
không phải là việc nằm ngoài khả năng.

Nghĩ vậy, Phương Mộc cảm thấy bớt căng thẳng hơn, anh cười với

La Gia Hải: “Cảm ơn! Nói đi, cậu có yêu cầu gì?”

“Yêu cầu?” La Gia Hải dường như không hề có sự chuẩn bị đối

với vấn đề này, cậu ta ngẩn người mấy giây, sau đó lắc đầu, nói: “Tôi
không có yêu cầu gì cả!”

Câu trả lời này nằm ngoài suy đoán của Phương Mộc, cuộc đàm

phán của hai người do không có bất cứ lợi ích gì nên gần như không thể
tiến hành tiếp. Phương Mộc nghĩ một lát, quyết định mạo hiểm.

“Vậy bây giờ cậu ra ngoài với tôi, được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.