TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 885

Liêu Á Phàm chưa vội ăn cơm mà đang bế một đứa bé mồ côi

khoảng một tuổi, bón cho nó từng miếng một. Cô bé để đứa trẻ tựa vào
lòng mình, tay phải cầm thìa, tay trái cầm một chiếc khăn ăn, sẵn sàng
lau thức ăn đứa trẻ làm vương vãi ra. Nhân lúc đứa bé đang nhai, Liêu Á
Phàm vội xúc mấy thìa cơm canh cho vào mồm. Giữ được Phương Mộc
ở lại ăn cơm, thầy Châu rất vui. Có lẽ áy náy vì bữa cơm quá đạm bạc,
thầy Châu đặc cách rót hai chén rượu trắng, coi như là bù đắp.

Rượu là loại rượu ngon. Ngay cả người không hiểu nhiều về rượu

như Phương Mộc sau khi uống xong cũng cảm thấy vị êm dịu, đậm đà.
Thầy Châu thấy Phương Mộc chép miệng tận hưởng, cười nói:

“Ngũ lương dịch[1]!”

[1] Một loại rượu khá nổi tiếng của Trung Quốc.

“Ôi! Em chưa bao giờ được uống loại rượu ngon thế này.”

“Thế để tôi rót thêm cho cậu một chén nữa.”

“Thôi ạ, thôi ạ!” Phương Mộc vội vàng xua tay, “Lát nữa em còn

phải lái xe. Với lại, rượu ngon thế này thầy còn phải để tiếp khách quý,
cho loại ngoại đạo như em uống khác nào uống nước lọc.”

Thầy Châu bưng chén rượu lên, nhấp một ngụm, ngậm một lúc

trong miệng rồi mới nuốt.

“Ồ, hồi trước thầy uống ngũ lương dịch cũng giống như uống nước

lã vì có biết thưởng thức vị ngon của nó đâu!” Ông xoay xoay cái chén
trong tay: “Bây giờ những dịp để uống rượu ít đi rồi thì mới biết thưởng
thức hương vị của nó. Xem ra cơ hội tốt nhất để hồi tưởng lại một sự
việc chính là lúc đã bị mất nó.”

“Khục, khục,” chị Triệu mồm đầy cơm lúng búng cười. “Lúc còn

đang nhiều tiền chắc ông già chẳng để ý đến mấy trò này đâu nhỉ?”

“Hà, hà. Đúng thế.” Thầy Châu đặt chén rượu xuống, mắt nhìn nền

nhà, “Bây giờ nghĩ lại mới thấy hồi ấy phung phí tiền quá.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.