TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 887

“Kể chuyện nước ngoài cho chúng cháu nghe đi ông Châu!”

“Nước ngoài có gì hay mà kể.”

“Kể đi, kể đi mà ông…” Bọn trẻ tranh nhau yêu cầu. Thầy Châu

nhìn mười mấy đôi mắt đang hau háu chờ đợi cũng cảm thấy hưng phấn.

“Được, thế thì ông sẽ kể chuyện ông đến một trường đại học.

Trường đại học này có tên là trường Đại học Harvard, là một trong
những trường đại học tốt nhất trên thế giới. Khi đó, hàng ngày ông đều
đi nghe giảng ở trong một toà nhà màu trắng cao nhất…”

Bọn trẻ lắng nghe một say sưa, trong đó Liêu Á Phàm lắng nghe

chăm chú nhất, thậm chí quên cả bón cơm cho đứa bé đang ngồi trong
lòng. Mặt nó ửng đỏ, trong ánh mắt tràn đầy khung cảnh như trong cõi
mộng, vừa mong ngóng, vừa ghen tị.

Cô bé này hoàn toàn có sẵn năng lực tư duy của một người trưởng

thành. Phương Mộc nghĩ.

Liêu Á Phàm không thể không so sánh cuộc sống hiện tại với

những câu chuyện giống như trên thiên đường qua lời kể của thầy Châu.
Mà cô bé lại đang trong độ tuổi dễ sinh ra những ưóc mơ nhất, nhưng
thực tế sao mà tàn khốc. Ánh mắt Phương Mộc bỗng dừng lại trên chiếc
quần thể thao cũ rích của Liêu Á Phàm, trong lòng đau nhói.

Đứa bé ngồi trong lòng bị bỏ quên quá lâu, cất tiếng khóc oe oe.

Liêu Á Phàm giật mình như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vội vàng bón cơm
cho nó. Chẳng may đứa bé bị sặc, nó ho sặc sụa. Thầy Châu dừng kể, vội
bảo chị Triệu mau đến chăm sóc đứa bé. Liêu Á Phàm sau khi giao đứa
bé cho chị Triệu, hai mắt lại nhìn chăm chăm vào thầy Châu như hy
vọng ông sẽ tiếp tục câu chuyện.

Song thầy Châu lúc này chỉ quan tâm đến đứa bé. Sau khi chờ cho

thằng bé oẹ ra một miếng khoai tây, dứt cơn ho thì ông cũng quên mất
mình đã kể đến đoạn nào, thế là ông vẫy tay bảo mọi người tiếp tục ăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.