TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 889

“Tại sao thầy không tìm kiếm sự trợ giúp của xã hội?”

“Hà, hà, có không ít người muốn đầu tư với tôi để trợ giúp lũ trẻ

này.” Thầy Châu cười, “Nhưng tôi không đồng ý, vì ngoài mục đích tài
trợ ra họ đều yêu cầu tôi hợp tác với họ làm một vụ tuyên truyền, tay bên
này cầm tiền còn tay kia cầm máy quay phim.”

“Nếu như...”, Phương Mộc cân nhắc tìm từ, “… Có thế giải quyết

một phần khó khăn trước mắt sao lại không phối hợp với họ một lần?”

“Không!” Thầy Châu hạ giọng nhưng ngữ khí rất kiên quyết, “Bọn

họ muốn lũ trẻ phải bày tò sự cung kính trước ân huệ của người khác.
Đúng là họ bỏ tiền nhưng tôi không muốn bọn trẻ của mình từ nhỏ đã có
cảm giác thấp kém hơn người khác một bậc. Thầy Châu ngoảnh đầu sang
Phương Mộc, “Cần phải biết cảnh ngộ của một con người thời niên thiếu
có ảnh hưởng rất lớn trong suốt cuộc đời.”

Ánh mắt của thầy Châu chuyển tới những ô cửa sổ nho nhỏ vẫn

còn sáng đèn, “Bọn trẻ đã bị người ta vứt bỏ, cái mà tôi muốn là cố gắng
hết sức giảm bớt những tác hại mà quá trình này mang lại. Hy vọng sau
khi gia nhập vào xã hội, chúng có thể quên đi những gì đã gặp phải trong
giai đoạn này.”

Phương Mộc đã hiểu, thầy Châu sáng lập cô nhi viện này xem ra

không chỉ là mang lại cuộc sống cho những đứa trẻ bị bỏ rơi. Mục đích
của ông là muốn bọn trẻ gia nhập lại xã hội với một nhân cách hoàn
chỉnh, kiện toàn. Điều này khiến cho Phương Mộc không thể không tràn
đầy kính phục ông già dung mạo bình thường này.

“Em…có thể làm chút gì cho thầy được không ạ?”

“Hà, hà, hà…”, thầy Châu cười lớn, vỗ vỗ mấy cái vào vai Phương

Mộc, “Cậu đã giúp tôi rất nhiều rồi!”

“Em đã làm được gì đâu!” Phương Mộc vội nói, mặt đỏ lên.

“Không! Cậu là người duy nhất giúp đỡ tôi mà không cần hồi

đáp.” Thầy Châu nhìn ánh mắt chân thật của Phương Mộc nói: “Tôi đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.