TÂM LÝ TỘI PHẠM - Trang 963

truy hỏi nó đã nghe thấy từ cửa phòng tiếng “lách cách”. Cửa phòng đã
bị khóa. Đứng ngây tại chỗ một lúc, nuốt mãi không trôi nỗi bực tực
trong lòng, Dương Cẩm Trình đành giận dữ gầm lên một câu: “Tao đi
làm đây, mày ở nhà ngoan ngoãn đợi tao về.”

Dương Triển đeo cặp sách ngồi trên giường, nghe thấy tiếng gầm

của bố khẽ bật cười. Sau khi xác nhận ông bố đã bỏ đi, Dương Triển đặt
cặp sấch xuống, chui xuống gầm giường, lôi cái hộp sắt nhỏ ra, đổ chỗ
thức ăn thừa trong túi giấy cầm khư khư trên tay vào. Làm xong mọi
việc, nó phủi bụi trên người vẻ mãn nguyện, mở cửa ra phòng khách xem
ti vi.

Khi Dương Cẩm Trình quay trở về thì trời đã khuya. Phòng khách

tối om om, trong phòng của thằng con cũng không có tí ánh sáng nào.
Dương Cẩm Trình xoay thử tay nắm cửa, cửa đã khóa. Dương Cẩm
Trình nhẹ bước trở về phòng mình, mở máy tính, thay bộ quần áo ngủ,
pha một ly cà phê nóng. Đồng hồ trên tường chỉ 23 giờ 30. Dương Cẩm
Trình ngồi trước màn hình, đăng nhập vào hộp thư điện tử của mình. Khi
nhìn thấy trong email có một lá thư mới, ông khẽ mỉm cười. Khoảng một
giờ sau, Dương Cẩm Trình tắt máy tính, đi tắm rồi lên giường đi ngủ.

Cho đến khi trong phòng của ông bố phát ra tiếng ngáy đều đều,

yên ổn, Dương Triển mới rời tai khỏi cửa. Nó vẫn mặc bộ quần áo ban
ngày, không có vẻ gì là chuẩn bị đi ngủ.

Dương Triển đứng cạnh cửa, cẩn thận mở khóa, một tiếng “lạch

cạch” vang lên làm chính nó cũng phải giật mình. Nó không mở cửa
ngay mà lặng lẽ đứng một lúc, cho đến khi tin chắc ông bố không bị
đánh thức mới đẩy cửa ra.

Dương Triển nhón chân, rón ra rón rén đi qua phòng khách, lặng lẽ

thay đôi giày thể thao. Tinh thần khẩn trương khiến nó thở dốc sau khi
hoàn thành công việc, Dương Triển đứng trước cửa chờ cho hơi thở trở
lại bình thường rồi từ từ mở cửa đi ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.