vốn cho rằng các chuyên gia tâm lý trong lực lượng cảnh sát chỉ nghiên
cứu tội phạm vì sao phạm tội, hóa ra các anh còn nghiên cứu cả phương
pháp chữa trị nữa.”
Biên Bình cười, vẻ mặt ánh lên sự hãnh diện. Mặt Phương Mộc hơi
đỏ lên, trong lòng thấy rất phấn khởi. Tâm lý kịch là một trong những
phương pháp trị liệu tâm lý đoàn thể của chứng bệnh chướng ngại áp lực
sau chấn thương. Gần một thế kỷ trở lại đây, từ “Tái hiện diễn xuất” và
“Tuyên thệ” truyền thống lại bổ sung thêm hai thành phần “Nghi thức”
và “Tự sự”, tâm lý kịch đã ứng dụng thành công trong các vụ chấn
thương tâm lý, nhưng do sự phức tạp của nó, yêu cầu kịch tính và năng
lực của người chỉ đạo trị liệu tương đối cao nên tâm lý kịch chưa được
ứng dụng rộng rãi trong điều trị PTSD. Nếu như tiến sĩ Dương thông
thạo tâm lý kịch, có lẽ bệnh của Lỗ Húc sẽ có hy vọng được chữa khỏi.
Nửa giờ sau, tất cả mọi người ngồi vây quanh ở một phòng khách,
ở giữa là một chiếc ghế mềm, Lỗ Húc vẫn đeo đệm lúng túng ngồi trên.
Nghe cục trưởng Biên Bình giới thiệu xong, biết rằng những người ngồi
xung quanh mình đều là cảnh sát, Lỗ Húc mới thấy thoải mái đôi chút.
“Cảnh sát Lỗ,” Dương Cẩm Trình ngồi đối diện với Lỗ Húc, nheo
mắt cười, “Có thể nói chuyện về sự việc hôm ấy không?”
Một sự việc tương tự đang xảy ra ở một góc khác của thành phố.
Căn phòng bận rộn một cách lạ thường, chỉ có cô Q ngồi trên ghế,
đang nhìn anh T sắp xếp vị trí cho từng người. Mọi người mỗi khi làm
một việc gì đều nghe theo ý kiến của cô Q hoặc quan sát thái độ của cô.
Thế là ánh sáng được điều chỉnh thành ánh sáng lúc sắp hoàng hôn; điều
hòa được đặt ở 28 độ. Ở một góc phòng dựng một bức bình phong. La
Gia Hải tay ôm một bọc đồ to đứng nấp phía sau. Tấm thảm len được trải
ra, sau đó sẽ lại gấp lại để vào góc nhà.
“Thế…”, sau khi các công việc đã chuẩn bị xong, anh Đ đi đến
trước mặt cô Q, cúi người xuống hỏi: “… Em đã chọn ai đóng vai mình
chưa?”