vạn quân bộ, tướng sĩ hay tin đều kinh hãi. Quyền mời quần hạ đến, hỏi kế
sách. Hết thảy kẻ bàn luận đều nói: “Tào công là kẻ sài lang, nhưng giả
danh là tướng nhà Hán, ép thiên tử để chinh phạt bốn phương, nói là làm
việc vì triều đình, nay chúng ta chống cự lại, là việc chẳng thuận lẽ. Vả lại
cái ưu thế lớn của tướng quân, có thể lấy đó để cự với Tháo, là Trường
Giang vậy. Nay Tháo lấy được Kinh Châu, chiếm hết đất ấy, nắm giữ được
thuỷ quân của Lưu Biểu, chiến hạm che kín mặt sông, có đến mấy nghìn
chiếc, toàn bộ quân Tháo men theo sông, kiêm gồm bộ binh, thuỷ lục cùng
tràn xuống, thế là cái hiểm của Trường Giang, địch đã chia xẻ cùng với
chúng ta vậy. Mà thế lực đông ít khác nhau, chẳng cần phải bàn đến nữa.
Ngu ý cho rằng đại kế chẳng gì bằng nghênh đón Tháo.” Du nói: “Không
đúng. Tháo tuy giả danh là tướng nhà Hán, kỳ thật là giặc nhà Hán vậy.
Tướng quân là bậc thần vũ hùng tài, kiêm quản cơ nghiệp của cha anh,
chiếm cứ Giang Đông, đất đai vuông mấy ngàn dặm, binh mạnh đủ dùng,
kẻ anh hùng vui nghiệp, còn phải tung hoành thiên hạ, vì nhà Hán trừ đứa
bạo tàn diệt bỏ kẻ ô uế. Huống chi Tháo tự đem cái chết đến, mà lại ưng
chịu nghênh đón y sao? Tôi xin vì tướng quân mà trù tính: Nay ví như đất
Bắc đã yên, Tháo trong bụng không có gì phải lo lắng, có thể phí phạm
ngày giờ để lâu không xong việc, đến tranh giành ở đất ngoài, đâu đã dễ
tranh thắng phụ với chúng ta bằng thuyền chiến đây? Nay đất Bắc đã không
yên bình, hơn nữa Mã Siêu-Hàn Toại còn ở cửa ngõ phía Tây, là mối lo sau
lưng Tháo vậy. Lại cởi bỏ yên ngựa, khua động mái chèo, cùng với Ngô
Việt đua tranh, vốn chẳng phải là sở trường của quân Trung Quốc. Lai nữa
là hiện nay trời rất lạnh, ngựa không có cỏ khô ăn, binh sĩ Trung Quốc ruổi
ngựa lặn lội đến nơi sông hồ, không quen thuỷ thổ, tất sẽ sinh bệnh tật. Bốn
điều ấy, chính là mối lo lắng của kẻ dùng binh vậy, thế mà Tháo vẫn mạo
hiểm hành binh. Tướng quân bắt được Tháo, xong việc là ở hôm nay vậy.
Du này xin được cấp ba vạn tinh binh, tiến đến đóng giữ Hạ Khẩu, bảo đảm
sẽ vì tướng quân mà phá tan quân giặc.” Quyền nói: “Lão tặc muốn phế
Hán tự lập đã lâu rồi, còn uý kỵ có hai nhà họ Viên-Lã Bố-Lưu Biểu và cô
này thôi. Nay mấy kẻ anh hùng kia đã bị diệt, duy có cô vẫn còn đây, cô