khổ đau, thiếu thốn, lao đao, lận đận. Trở về thực tập địa xúc làm phát sinh ra tình
thương, có tình thương thì ta sẽ bớt khổ đau ngay. Nâng chén trà lên ta phải thấy
Mẹ, thấy một đám mây trong ly trà. Thấy mây trong trà không phải là vấn đề tưởng
tượng, mây chính là trà. Mây trà cũng là đất. Đi thiền hành ta tiếp xúc với Đất Mẹ,
uống trà ta cũng tiếp xúc với Đất Mẹ, thở ta cũng tiếp xúc với Đất Mẹ tại vì không
có Mẹ thì không có không khí cho ta thở, không có nước cho ta uống, không có
cơm cho ta ăn. Chúng ta có phải là những đứa con có hiếu, có tình thương hay
không? Chúng ta đi tìm gì? Đi tìm nơi trở về ở đâu? Chúng ta phải gạt bỏ những
hoang tưởng để trở về với sự thật đầy những nhiệm mầu. Tiếp xúc với hình hài của
ta, ta thấy hình hài này là của Mẹ và Mẹ có đầy đủ trong hình hài mình. Hình hài
này không phải chỉ là vật chất, nó là sắc, thọ, tưởng, hành, thức; nó có tuệ giác, có
không gian. Trong ta có sự có mặt của vũ trụ, có sự có mặt của các vị Bụt và Bồ tát
giống như trong lòng của địa cầu. Nhà bác học Einstein nói: “Tôn giáo của ngày mai
không phải là tôn giáo của tín điều (dogma) mà là tôn giáo có tính vũ trụ (cosmic
religion)“. Tôn giáo của ngày mai dựa trên những gì được thật sự trải nghiệm mà
không dựa trên những hoang tưởng. Đạo Bụt có thể đóng góp để giúp đưa tới một
tôn giáo như vậy cho thế giới.
Hướng về trái đất, chúng ta thấy rõ ràng trái đất là một bà Mẹ. Bà Mẹ này đã
sinh ra Đức Thích Ca, nhiều vị Bồ tát ma ha tát (Bồ tát đại nhân) và không biết bao
nhiêu loài khác nữa. Trong ngày lễ Tạ Ơn (Thanksgiving Day), chúng ta trưng bày
những hoa trái mà trái đất đã làm ra, như trái cam, trái bưởi, những trái bí rất lớn,
những chùm nho rất đẹp, v.v… Đất Mẹ đã cho ra đời không những con người, các vị
Bụt và Bồ tát, mà còn cho ra đời những bậc Thánh nhân như đức Khổng Tử, đức
Kitô, Mẹ Maya, Mẹ Maria v.v…
Tại Làng Mai, chúng ta cũng ăn mừng lễ Tạ Ơn, tuy đây là một ngày lễ của
truyền thống Cơ Đốc giáo. Trong khi ăn mừng lễ Tạ Ơn, chúng ta không hướng lời
tạ ơn về những thần linh mà ta không tiếp xúc được. Ta hướng về Đất Mẹ, tại vì
không ai có thể chối cãi được rằng những tặng phẩm đó không phải là của Đất Mẹ.
Ăn một trái cam, hay uống một ly nước dừa, chúng ta biết rất rõ đó là những tặng
phẩm của Đất Mẹ. Mỗi khi ăn cơm, chúng ta đọc: Thức ăn này là tặng phẩm của
đất, trời. Không có Mặt trời làm sao có sự sống? Ăn như vậy chứng tỏ chúng ta
cũng đang thực tập tạ ơn.
Nhìn lại thật kỹ, chúng ta thấy Đất Mẹ là một vị Bồ tát lớn có khả năng sáng tạo,
ôm ấp và cho ra đời những thực tại rất mầu nhiệm, trong đó có các vị Bụt, các vị Bồ
tát, các vị Thánh nhân, những bậc tài năng và biết bao nhiêu loài khác. Khi uống
nước, chúng ta biết nước này do Đất Mẹ cung cấp. Khi thở, chúng ta biết không khí
này do Đất Mẹ cung cấp. Khi ăn cơm, chúng ta biết thức ăn này cũng do Đất Mẹ
cung cấp. Vì vậy, hướng về Đất Mẹ, lạy xuống một lạy là chuyện dĩ nhiên: Nam mô
http://tieulun.hopto.org