TẬP TRUYỆN NGẮN ĐẢO - Trang 19

Phù và chim cu gáy có phải chỉ nhận ra anh bằng mùi, hơi thở, dáng điệu,
thân người...

Có thể mặt mình mất thật rồi, tự dưng anh nghĩ vậy. Con gái ít nhiều đã

thuyết phục được anh. Nó ngày mỗi vắng. Thấp thỏm với một tâm can bị
phơi bày, anh cũng tránh đụng mặt nó. Tối qua vợ anh hớt hải nói Mèo Ngố
ba bữa rày không thấy đâu. Mọi khi nó có đi làm thêm thì tối vẫn về nhà
ngủ chớ. Chị sẽ lên cơn suyễn cấp nếu biết anh vừa mới tìm thấy nó, đã
nắm được nó và rồi lại lỏng tay ra. "Sao ba không đi tìm mặt của mình,
trước hết?", nó nói trước khi trở gót.

Trên đường về anh ghé qua một căn nhà trọ ở trong hẻm Lò Tương. Một

người phụ nữ khi mở cửa cho anh đã không giấu được chán chường, "đã nói
mặt mày ủ ê thì đừng có ghé đây mà". Anh không trả lời, lặng lẽ vén mùng
vùi mặt vào bụng thằng bé con đang ngủ. Nó càu nhàu trở mình, quắp con
gấu bông quay vô vách. Con gấu này là quà anh tặng cho thằng bé vào dịp
Noel trước. Hôm đó ông già Noel lắc chuông giao quà tận nhà, bộ râu giả
che nửa mặt, bụng độn to khệnh khạng, nhưng ông già không chúc thằng
nhỏ ngoan, học giỏi mà cứ đứng đực ra nhìn cha con anh rồi bỏ đi một
nước. Anh lạnh người nhận ra đôi mắt của ông già Noel sao mà quen, và
tiếng chiếc xe máy cà tàng đó, hình như ngày nào cũng nổ giòn trước cổng
nhà anh, sau cuộn khói có một tiếng nói lanh lảnh, "ông lão ơi đóng cổng
giùm con..."

Anh dáo dác nhìn quanh căn phòng mà trước đây anh thường đến ở vào

giờ nghỉ trưa, cả khi thằng bé kia chưa ra đời. Gương mặt anh đã bị rơi
trong căn phòng này vào cái đêm Noel ấy. Thỉnh thoảng anh lại nhìn thấy
nó nằm chỏng chơ trên đất, nhưng chạm tay vào chỉ là những vụn bụi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.