TẬP TRUYỆN NGẮN ĐẢO - Trang 22


Một đợt gió vãi qua, nghe tiếng quà rên lên ui trời trời, lạnh kiểu này sao
dám tắm. Níu Sáng lên bộ vạc ghép bằng cây tạp, tự lần mở vải gói mình ra,
gió thốc qua làm những sợi lông tơ trên người quà dựng sững. Quà hối ông
làm chồng nhanh đi cho ấm. Lảng vảng cái cảm giác lạ lẫm giữa hai làn da
thịt, rồi người Sáng râm ran, áp vào đâu nghe quà mọc gai tới đó. “Tại gió”,
quà nói trong lúc tay Sáng đã chạm tới vết sẹo trên cổ tay mình, “à, cái này
là có lần tự tử”.

Nhưng vết sẹo như con sâu róm nằm vắt ngang cổ tay, ngay trên những
mạch máu có nhiều lịch sử khác, tùy theo tên quà.

Quà nói mình là Đào, nhà hồi xưa gần một cái chùa nhỏ, hàng dương trồng
ở đó bốn mùa xào xạc tiếng mưa. Má Đào ca chính cho đội ca tài tử của
xóm Gò Tây, hay đi ca cho đám giỗ đám ma nên thường say rượu. Một bữa
nửa đêm cây rơm giữa xóm cháy ngụt trời, nghe tanh khét người ta mới hay
má Đào ngủ queo trong đó. Nửa tháng sau ba cưới vợ khác, đúng hôm cưới
Đào đi dậm cù bắt chuột với mấy đứa trong xóm, thò tay vô miệng hang
ngay lúc con chuột dọt ra, thằng kia cầm dá xắn bụp một phát. Con chuột
đứt hai, tay Đào thì phun máu, không nhận ra đâu máu chuột đâu máu
người.

Rời nhau ra, đuôi tóc quà gại lên cổ Sáng chờn rờn như nước chảy, bảo
“cưng cứ kêu em là Phượng”. Cho tới mười hai tuổi không có cha. Một bữa
má dắt về một người đàn ông gò má cao má hóp, mắt nhiều tròng trắng, nói
“cha mày đó, Phượng”. Cha hay tắm cho Phượng lúc má đi gom bạc góp.
Nửa năm sau má hay được thì hai người cãi vã bay nóc nhà, cha nổi khùng
vác dao chém má, Phượng đưa tay đỡ một nhát. Cha Phượng sợ chạy mất,
má nói khỏi kêu lại chi mất công, cái thứ cha ngang hông trời đánh thánh
vật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.