TẬP TRUYỆN NGẮN ĐẢO - Trang 44

được khá nhiều cuộc gọi đến nhà nói rằng có thể đã từng nhìn thấy đứa trẻ
kia. Rất lạ là thằng nhỏ theo như miêu tả hay nói mình không có mẹ.
Chủ nhân của bàn tay mà bà đang ngây dại rờ rẫm đây chắc cũng xem được
chương trình ấy nên theo dấu bà mà gửi tay về. Chắc cái vết cấn sâu trong
trí nhớ ấu thơ của nó duy nhất chỉ hình ảnh mẹ đã buông tay bỏ mặc mình ở
góc chợ. Mẹ đi thẳng, không ngoái lại.
Bà thầy từng nghĩ nếu có thể cải sửa cái hình ảnh sau cùng đó của mình –
một bà mẹ nhẫn tâm – bà đổi mạng cũng đành. Điều đó là không thể, bà
thật sự tuyệt vọng. Mưa tạnh, có mấy giọt nước rơi trên cúc áo người đàn
bà. Tivi nhà hàng xóm đang phát bản tin các băng nhóm tội ác thanh trừng
nhau ở tận bệnh viện, một người bị mã tấu chặt đứt tay trái, giá xăng tăng,
một làng chài khoả thân biểu tình đòi lại những chiếc tàu đánh cá bị bọn Lạ
cướp mất. Người đó sốt ruột ngó lên vách. Bà không chắc anh ta nhìn đồng
hồ hay cái ảnh đen trắng chụp cận mặt một thằng bé sún răng cười toe treo
gần đấy. Bà không nhìn mặt khách một lần nào, biết chắc chắn không phải
nó.
- Đàn em tôi dặn hỏi kỹ, nó hỏi có phải vào tù nhiều lần không, hay chỉ ở
một lần dài cho tới chết ? À, nó còn hỏi nếu chẳng may bị kêu án tử, thì nó
sẽ bị bắn hay tiêm thuốc độc?
Sau mỗi câu hỏi, bà thầy cảm giác mình vừa bị phạt một nhát. Rúm ró.
Người đó khủng khỉnh cười, rút con dao ra khỏi mặt bàn chảy máu, đi ra
cửa, và nói ngoái vào “Cô Năm từ từ mà coi cho kỹ, tôi đói rồi, chờ không
nổi. À, đàn em tôi dặn cô cứ giữ, nó không cần nữa. Lìa thì cũng đã lìa rồi,
mạch máu chết nên không thể nối lại…”
Bàn tay vẫn còn nằm lại trên mặt bàn trầy xước. Bàn tay để ngửa. Cụt đến
nửa ống. Vô nghĩa biết bao một bàn tay không còn cầm nắm được. Bà thầy
bói già kêu con ơi, níu mãi bàn tay xanh xao đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.