TẬP TRUYỆN NGẮN ĐẢO - Trang 57

máy đường nằm cách chỗ ấy đúng một công đất. Buổi sáng hai bên đôi co
chuyện mấy công mía bị dìm giá.
Vai Quý còn những vết cào xước của móng tay. Một người câu đêm thấy
Quý ghé ghì chặt người đàn bà, rồi biến mất trong khu mả lạng. Cả đêm ấy
Quý không về.
Không phải Quý đâu, chị nói. Mấy ông pháp luật cười lạt, đâu chỉ nói tin là
đủ. “Bà già nói cô về bên nhà ăn giỗ, chứng cớ nào lại dám chắc như bắp
rang?”. Nhưng cả đêm qua tôi ở cùng với Quý. Trong những giấc mơ chín
năm qua, tiếng thét đó rúm ró giữa ngàn con mắt trong cây trong đất, mắt
Quý đầy vẻ khẩn cầu kệ tôi đừng nói, mắt Hội vằn tia máu định vùi tôi
xuống sình sao, mắt mẹ đục ngầu ông trời có thấu. Tiếng dội của nó rách
vách lòng. Không bao giờ vượt thoát qua môi.
Quý, đi theo chị.
Bến nhà mình đây, xóm giềng đây, Quý sẽ thấy ngờ ngợ nửa lạ nửa quen vì
Xẻo Đắng đã đón về nhiều dâu rể mới. Anh Hội kia, người vừa ngẩng lên
ba mươi giây để chém chị bằng một nhát nhìn bén lẹm “vừa lòng cô rồi đó”.
Và đây là khu mộ, nơi Quý sẽ nằm lùi sau ba má vài bước chân. Cuối liếp
là bào thai tám tháng tuổi chết lưu chị chưa kịp đặt tên. Kỷ niệm của một
đêm đều rã rơi thành đất. Chỉ là không tin được vùi dưới kia là cậu con trai
mới lớn đã nổ tung trong chị, đến nỗi không hay vai xước, sương khuya và
áo xống bỏ quên lại trên gò.
Đường về qua nhiều ngã ba ngã bảy, chị phải gọi suốt vì sợ Quý đi lạc, biết
đâu mà tìm. Sợi hồn thì mỏng và xanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.