TẬP TRUYỆN NGẮN ĐẢO - Trang 69

đươc, thí dụ như “Dậy, tới giờ đi học rồi”, “thi không đậu thì đừng vác mặt
về”, “đầu óc để đâu mà không khóa cửa, hay hẹn trước với thằng ăn trộm
nào?” – người mẹ ấy vừa vào phòng và bảo thương ai thì kêu người ta cưới
cho rồi, đừng để lỡ lầm như mẹ. Cái vuốt tóc kèm theo làm em muốn khóc.
Anh nói, “ừ, vậy hả, cưới thì cưới!”. Giọng anh chìm nhanh trong tiếng gõ
bàn phím lách tách. Chắc phải ngoẹo cổ giữ điện thoại. Lại một công trình
gấp gáp nào đó phải làm xuyên đêm. Có thể hình dung căn phòng bị rách
bởi ánh sáng từ hành lang len qua khe vách cắt vào, quần áo rối nùi đầu
giường, khăn ướt ròng nhỏ nước xuống kệ ti vi. Những bàn phím trước mặt
anh tróc lở mặt chữ, khe phím đầy những tàn thuốc lá, màn hình chờ là một
cái mê cung trình chiếu bằng hình ảnh ba chiều một người bạn anh cài cho
hôm chủ nhất, ngày mười ba tháng sáu. Một ngày chẳng có ý nghĩa gì trong
cuộc tình nhưng không quên được, đúng trưa ấy nói nhớ anh quá, giọng bên
kia rạo rực lạ lùng, “Ờ, đang ở trong cái mê cung mà không muốn ra chút
nào. Đẹp quá!”
Sau đó chắc là không nói nhớ anh lần nào nữa, vì đám cưới chấm hết sự xa
xôi. Chung nhà thì nảy ra nhiều chuyện khác cần nói hơn. Áo em lại bị tàn
thuốc anh làm cháy. Chắc phải đóng lại hàng rào, tụi con nít quỷ bẻ chùm
khế trong sân đã làm sập bẹp. Em không thích kiểu cừu hay nhện gì đó, lần
nào cũng thấy không thoải mái với ý nghĩ hai đứa giống hệt những đôi chó
rên ư ử ngoài đường. Một bữa quờ quạng tìm áo để mặc lại, phát hiện ra mớ
lời ấy vẫn đang trong miệng mình. Ngậm lâu nên chúng bợt bạt, tả tơi. Hèn
gì cứ muốn hứ hư hứ hự cùng anh cho vui mà răng nghiến sít.
Hèn gì bữa sửa rào búa đóng đinh nhầm tay, nghe miệng mặn và tanh mùi
máu. Bệnh cũ trở lại, lời nói vừa chực trào ra lưỡi giữ rịt, liếm láp không
chừa lại tí nào. Hương vị chúng bao giờ cũng xộc vào thật gắt, rồi bả lả dần
cho đến khi mòn đến lõi. Chữ ơ của “bơ vơ” và chữ g của “nguội” vị khá
giống nhau: giữa ngọt là chua, cạn đến hạt thì chát, sau chót lại bùi. Nhưng
không phải lời lẽ nào cũng dễ tách bạch mùi vị, chúng râm ran thoắt hiện
thoắt tan, dắt ta vào những ngó ngách xa lạ.
Một bữa chóng mặt vì lỡ ngậm từ “chia tay”, nghĩ chắc phải nói với chồng
về chứng bệnh có từ hồi nhỏ. Áo rách không kêu mẹ, tự vá chằng đụp vụng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.