TẬP TRUYỆN NGẮN ĐẢO - Trang 70

về. Bụng đói không kêu mẹ, trèo nóc tủ lấy mì tôm ăn sống. Chưa từng kể
anh nghe vì hình dung anh sẽ phá lên cười khi biết vợ (trước đây là người
yêu) bị cái tật nhai lời, lúc chúng chưa thành tiếng nói, chưa thấy mặt trời.
Hoặc anh sẽ bảo ừ, rồi sao? Cơm trưa giữa chừng, quyết định nói “anh ơi,
em đang bị bệnh kỳ lắm, như con mối gặm sách”, bỗng mớ từ đó vỡ ra giữa
hai hàng răng ê ẩm. Mùi vị của cà pháo quá lứa, đem muối xổi, thừa ớt
thiếu chua.
Cũng từng mong anh hỏi em dạo này sao mà mặt mũi cứ vơ vất đâu đâu,
chỉ cần vậy chắc câu nọ líu ríu câu kia ngay lập tức tuôn ra hàng thúng.
Hoặc anh chỉ việc nhìn thẳng vào vợ bằng ánh mắt ân cần. Đơn giản hơn,
chẳng phải hỏi han hay nghiêng ngắm, anh cứ về nhà đúng giờ lúc câu nói
nào đó tanh tách búng mình. Nhưng những gì muốn nói y hệt mâm cơm,
dọn nửa giờ đã mỏi mòn nguội lạnh. Hy vọng héo, giờ còn khoái cảm nữa,
mới kỳ. Chẳng ai chết vì ngậm lời hết.
Coi kiếng thấy xương quai xanh cao bén lẹm dưới cằm. Mất cảm giác đói.
Bạn cùng cơ quan dần ít rủ ra ngoài ăn vặt, vì cái mặt mình coi bộ lạc lõng,
họ tưởng đối phương tách bầy. Nhận ra những cuốn gỏi chấm tương hay
xoài ngâm nhấp nháp không mê hoặc bằng lời. Chúng lảng bảng và chậm
rãi len vào từng kẻ răng, cạnh lưỡi, đắng nhẹ kiểu như khói.
Mẹ hỏi có thèm chua không, tưởng con gái ốm nghén. Qua nhà mẹ, chưa
kịp nói “mẹ ở lại mạnh giỏi”, thì thấy một người thanh niên từ trong buồng
uể oải bước ra. Nói với theo tấm lưng dài thượt, giọng mẹ ướp đường phèn
“dọn cơm sẵn rồi đó, ngủ gì mà quên trời đất, đói vậy mà không chịu dậy,
bụng dạ nào chịu nổi?!”. Không biết lúc nhà vắng khách mẹ xưng hô sao
với Lưng Dài. Nghĩ tới đó bỗng miệng tê mê một vị ngọt tội lỗi. Ngập
ngừng muốn kể mẹ nghe chuyện nhỏ sinh viên ở trọ trong hộp diêm gần
nhà mình có bồ. Hai đứa hay rúc rích ôm nẹo ngoài băng đá vào những
ngày hộp diêm bốc khói vì nắng. Thằng đó tay chân lanh lợi sờ soạng khắp
người con nhỏ, chứ không biếng nhác như ở với mẹ, mỗi lưng dài là không
thay đổi. Giữa đường lấy điện thoại ra nhắn cái tin, tự hỏi người ta có từ bỏ
những cái cầm nắm được vì một vài dư vị không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.