TẬP TRUYỆN NGẮN ĐẢO - Trang 80

thôi phập phồng, tóc nó trôi lều bều quyện đám rong nhớt. Xuyên qua làn
nước, đôi mắt con bé nghẹn ứ những câu hỏi về sự tha hóa man dã của con
người. Trong khoảnh khắc, gã thấy mình chỉ còn là một cái xác. Gã chết rồi.
Sau những ly rượu đầu đời, những bộ phim tục tĩu đầu đời. Sau sự rạo rực
không kiềm chế nổi, và con bé đi học một mình trên đường trưa thưa vắng
người.
Năm đó, son trổ bông đỏ. Nhà chức trách dẫn kẻ phạm tội ra khỏi xóm,
ngoái lại bông son đỏ rực như ai đó vãi lửa lên trời. Gã nửa sợ nửa như nhẹ
nhõm khi nghe tin đứa bé gái vẫn thở.
Hít thở cũng không có nghĩa là sống lại. Buồn lại cười, lúc vui vùi đầu vô
góc bếp khóc. Buồn, vui đều thái quá, như cơm quá lửa khét, canh quá muối
mặn lè. Cả xóm ngậm ngùi, “con nhỏ chết hụt mà, bây giờ không ba trợn
mới lạ”. Người ta chỉ nhớ biến cố đó, và vì mãi nhớ nó nên không ai hỏi
cưới cô. Thầy thì không quan tâm, nhưng phải nhang khói cho chùa. Đám
cưới nào ở Thổ Sầu cô cũng say. Qua chùa, cô ghé vào than, gần như là câu
kinh điển, “Thầy ơi, tui ế chồng thiệt rồi, thấy tính sao đi chớ!”. Thầy day
mãi cuốn kinh Phật trong tay, tụng niệm mải mê đế át ý nghĩ vừa lóe lên
thảng thốt, nếu mình không theo Phật nữa?
Thầy luôn ám ảnh câu hỏi đó. Nghĩ, nếu mình trút áo nâu rồi, ít nhất có một
người sẽ thôi say khi mùa cưới đến. Ba tuổi, cả nhà chết vì chìm ghe, thầy
lon ton vào chùa, theo sư cô Tư Huệ học đạo. Sư cô về Niết Bàn, thầy vẫn
còn lơ ngơ, không còn ai dắt đi trên con đường thẳm. Ba mươi năm sau thầy
vẫn chưa đủ hạnh, cũng giận, cũng buồn. Giận vẫn chửi, có điều chửi chay,
kiểu như rầy đám con nít hái trộm bông trang trong vườn chùa: “mấy đứa
bây kiếp sau sẽ biến thành cỏ cứt heo”. Lâu lâu hứng chí quá uống chút
rượu, về tụng kinh sám hối suốt đêm, mà thấy bảo là “bù đắp cho hạnh bị
hót mất một lỗ”. Mấy bà già quen lối nghĩ người tu hành thường nghiêm
trang, từ tốn, gặp thầy lần nào cũng buột miệng rầy, “không giống thầy
chùa”. Thầy cãi, ai biết được.
Hay ngoái lại nẻo đời, vẫn loay hoay với ý nghĩ có những số phận mà trăm
ngàn quyển kinh kệ cũng bó tay, không cứu chuộc được. Đó là lúc bông son
rụng trụi cành, người ta nườm nượp cưới, cô say nhiều hơn, ghé chùa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.