TẬP TRUYỆN NGẮN ĐẢO - Trang 84

thêu dệt một tổ ấm cuối đời. Ngoại hồi ấy mới bốn mươi, cứ tủm tỉm cười
hình dung mùi dầu gió trên bâu áo bồ mỗi khi trời trở lạnh. Bồ nói bao giờ
già sẽ về sống với ngoại ( lúc ấy cũng già) ở đâu cũng được, nhà là nơi có
người thương. Gần biển thì hơn vì khí trời ở đó tốt cho lá phổi rệu rã của
thằng từng nghiện thuốc lá. Ngoại sẽ nấu những món ăn bồ thích, sáng bắc
nước pha trà chiều pha vào chậu cho bồ tắm. Thỉnh thoảng bồ hé cửa nhà
tắm ngoắc tay, bảo ê bà kỳ lưng giùm tôi coi. Bồ quên gội đầu, ngoại sẽ rầy
rà đàn ông gì mà hôi rình. Dĩ nhiên đàn bàn tuổi đó suốt ngày cằn nhằn rỉ
rả. Cằn nhằn gió, cằn nhằn gạo lên giá và nhất là cằn nhằn ông bồ lơ ngơ,
vô tâm.
– Ui trời, giao việc cho người ta ngộp thở. Lúc đó anh sẽ làm gì?
– Làm gì nữa? Anh ho
Ngoại nhét sổ tiết kiệm vào ngăn trong túi xách, hơi thắt ngực khi nhớ lại
mình đã dùng chân khóa chặt bồ như thế nào, lúc bồ nói chỉ việc ho thôi là
đã cực thân lắm rồi. Cái ý nghĩ hồi đó mình khỏe mạnh làm ngoại có chút
bùi ngùi. Lần gần nhất quắp bồ nghe như mất cái khớp xương mình long ra.
Ngó nghiêng lại hành lý lần nữa, ngoại nghĩ chắc không bỏ sót gì. Dầu gió,
thuốc huyết áp, áo ấm, mấy cuốn sách…vẫn còn nguyên trong giỏ từ
chuyến đi không thành lần trước. Hôm đó, ngoại ra khỏi nhà từ mờ sáng, xe
chạy ba chục cây số mới sực nhớ bỏ quên giấy tờ tùy thân, ngoại quay lại
lấy thì chồng con Hai đã dậy ra tưới cây. Thằng rể nói với qua rào, vợ con
đau bụng từ khuya giờ, chút má nấu cháo cho nó ăn với. Con đi đám tang
ông già thằng bạn dưới quê, chiều má chạy lại nhà trẻ đón nhỏ Bí luôn.
Ngoại mở cửa vào vo nắm gạo bắc nồi cháo lên bếp, lúc đem cất túi xách
vào ngăn tủ, thấy hơi tan nát. Nhắn cho bồ hay, bồ nói tui cũng đang rầu,
không biết phải nói sao với em. Tụi nhỏ biết mình sắp đi chơi nên giấu biệt
bộ răng giả rồi. Giọng nói của bồ, không biết có phải vì khuyết răng hay
không, có chút mếu máo. Ngoại nói, thôi đành vậy, lần sau.
– Nghi lắm! Bồ nói, nhấn trọng âm “lắm” cho ra vẻ hài hước, sao
nghe như một tiếng thở dài
Chính ngoại cũng nghi, bởi cái tính chất bất định của lời hẹn. Lần sau là
chừng nào? Những chuyến đi không thành dạy ngoại chẳng nên cược nhiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.