TẮT LỬA LÒNG (LAN VÀ ĐIỆP) - Trang 114

chồng, đến cái nhà ở cũng tiều tụy xiêu nát làm vậy! Cử nhân mà làm gì!

Thông phán mà làm gì! Rõ có tiếng mà không có miếng! Mà cực quá, cái

tiếng ấy đã to gì bằng ai!

Mặt khó đăm đăm. Thuý Liễu ngồi hai, tay bó giò mớm ở trên phản mà

nhìn mẹ nhìn chồng, Điệp biết ý vợ, càng thấy chướng mắt và đâm ghét! Bà

Cử có hiểu đâu! Bà ở dưới bếp dọn cơm, xào xáo lại những món ăn bà sắp

sẵn từ buổi sáng. Những thức ngon thức lạ, bà để dành, vì bà quý con quý

dâu, chẳng biết đồ ăn có được sạch sẽ hay không mà cái mâm cái bát sao nó

luộm thuộm quá!

Ăn xong, Thuý Liễu phải múc nước rửa mặt lấy, vì không có đầy tớ mà

sai! Rồi những bà cô, ông cậu, ông chú, bà bác, cùng những họ hàng xa gần,

thấy vợ chồng Điệp về, ai nấy cũng vào chơi hỏi thăm Thuý Liễu bất đắc dĩ

phải tiếp lấy làm bực dọc quá, vì các ông bà ấy ăn mặc không ai ra hồn

người! Một loạt đều quê kệch như mẹ chồng, nghĩa là như hạng đầy tớ, vú,

bõ nhà nàng cả.

Độ tám giờ, khách khứa mới về. Tâm sự buồn tênh, Thuý Liễu bèn đứng

ra cổng chơi để tiêu khiển. Nhưng mà trời tôi đen như mực, bốn bề vắng tanh

vắng ngắt, thỉnh thoảng mới có tiếng người, thì lại là tiếng om xòm chửi nhau

về đòi nợ. Tết với nhất gì mà buồn khổ buồn sở thế này, pháo phiếc chả có,

chỉ rặt thấy chó cắn nhau ran lên mà thôi! Nàng vào sân, đứng nhìn trong nhà,

những ngắm mẹ chồng, chồng với đồ đạc mà thở dài thở vắn!

Điệp kê dọn lại giường thờ cho chỉnh đốn.

Bà Cử gọi mợ Phán vào để bàn bạc sửa mâm cơm cũng ngày hôm sau.

Thấy Thuý Liễu trả lời dấm dẳn, bà không để ý, song Điệp bực mình lắm.

Nhưng Thuý Liễu có phải vợ chàng đâu, mà chàng cần phải bắt bẻ dạy dỗ,

khuyên bảo? Chàng coi chẳng qua cũng như cái bướu, cái gai, mà số chàng

phải chịu đựng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.