TẮT LỬA LÒNG (LAN VÀ ĐIỆP) - Trang 135

Người ta vội nhảy ùm xuống nước vớt được thằng Ly lên, thì thấy tay

thằng Ly vẫn còn đen nhoèn những mực. Hỏi thì thằng Ly nói rằng chính nó

đã nghịch thằng lính, vì thấy anh Vũ phải đòn đau quá nên nó sợ phải trốn ra

ao rửa tay một mình.

Việc như thế mà mẹ nó chẳng mắng thằng Ly đến nửa lời, lại toan nhè nó

ra đánh một trận nữa, vì tội làm thằng Ly sợ quá đến nỗi suýt chết oan!

Cho nên thằng Vũ sợ cha mẹ nó, sợ các em nó, sợ cả bọn kẻ hầu người hạ,

bởi vì hết ngày ấy đến ngày khác, hết tháng ấy đến tháng khác, hết năm ấy

đến năm khác, nó sống để chịu mắng, chịu chửi và chịu đòn.

Của đáng tội thằng Vũ chỉ thấy có mỗi một lần là mẹ nó nhân từ với nó,

thưởng cho nó cái áo sa tây cũ của cha nó. Tuy cái áo ấy đã rách nhiều chỗ,

nhưng từ thuở bé nó mới có cái áo này là đẹp nhất, vì thấy chi chít những hoa

là hoa. Mẹ nó bảo con vú chữa lại cho nó, để nó mặc. Song nó chưa được xỏ

tay vào bận nào, vì nó có được đi đâu đâu? Đến ngay quê nội nó, nó cũng

không được về mấy khi, quanh năm nó chỉ ở nhà, trừ việc đi học một ngày

bốn lượt, còn thì nó không được bước chân ra khỏi cổng.

Sở dĩ nó được cái áo sa tây, vì hôm ấy nó thấy cha nó hớn hở đưa tờ nhật

trình mới và nói gì với mẹ nó. Mẹ nó tươi cười trả lời:

- Thế là trời cũng có mắt lắm.

Rồi mẹ nó cầm tờ báo xem, nhưng xem xong, quẳng toạt xuống đất, tức

giận, nói:

- Nó đi thì kệ cha nó, làm gì mà nhà báo cũng tiếc với chúc! Rõ tờ lá cải

này không còn chuyện gì mà đàng nữa hay sao? Thôi, hết năm nay không

thèm mua báo này nữa.

Đến tôi, nó đọc cả tờ báo để biết về việc gì mà nó được hưởng sung sướng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.