TẮT LỬA LÒNG (LAN VÀ ĐIỆP) - Trang 67

Ông Phủ cười sâu sắc:

- Phải, anh mệt lắm tôi biết. Anh vừa mới dậy phải không?

Câu nói đau như xói vào lòng Điệp. Điệp tức vì ông Phủ chỉ nói lởn vởn

xa xôi, chứ chưa vào hẳn chỗ đáng nói. Mà biết rằng hễ trả lời câu nào là hở

câu ấy, nên chàng chỉ “dạ” cho kín đáo.

- Cái đơn của anh và cái thư của tôi có lẽ đã đến Hà Nội rồi.

Điệp biết ông Phủ cứ tiến binh dần dần vào khắp các mặt, lấy làm nguy

lắm, hẳn rồi sau ông chỉ cho một phát đạn là mình mất cựa, cho nên càng

phải giấu không cho ông dò biết được đội quân của mình nhiều ít mạnh yếu

thế nào, bèn:

- Dạ!

Nhưng rồi ông Phủ bày các thế trận khác. Ông không đánh thẳng Điệp,

mà dùng lương tâm chàng đánh chàng mới mạnh hơn. Ông gọi vú Áp, và lũ

người nhà, đùng đùng nổi giận, đập bàn đập ghế om xòm, tìm những tội cỏn

con của chúng rồi nhất định đuổi suốt lượt, không nuôi đứa nào nữa.

Quả nhiên Điệp sợ bằng hai trước. Rồi từ đó, ông lại vui vẻ như thường,

Điệp càng lấy làm lo lắng bứt rứt. Cho nên ăn cơm xong Điệp xin phép về.

Ông Phủ bằng lòng ngay, không lưu lại như lần trước. Ông lại gửi chàng cái

thư đưa cho bà Cử và dặn:

- Anh nên tin cậy ở tôi, rồi điều gì anh cũng được như ý. Nhưng vì danh

dự, anh không nên kể chuyện ấy với ai.

Câu nói rất mập mờ, khiến Điệp không hiểu là về việc công danh hay việc

Thuý Liễu, cho nên trong khi đi đường chàng mở ngay thư ra xem trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.