TÊN TÔI LÀ ĐỎ - Trang 138

"Ở tuổi này, quá trễ rồi..." anh ta nói đầy khổ não.

"Anh bắt đầu kiếm được nhiều tiền, Nhân viên Hải quan Hasan. Điều

này khiến người ta trở thành một người tốt..." tôi nói rồi bỏ đi.

Ngôi nhà đó quá tối, quá buồn đến độ không khí bên ngoài có vẻ ấm

hơn. Ánh nắng chiếu vào mặt tôi. Tôi ước cho Shekure được hạnh phúc.
Nhưng tôi cũng cảm thấy thế nào ấy đối với người đàn ông tội nghiệp trong
ngôi nhà tối tăm, lạnh lẽo và ẩm thấp đó. Trong cơn bốc đồng tôi rẽ vào khu
chợ gia vị ở Laleli, nghĩ rằng mùi của quế, nghệ tây và tiêu sẽ làm tinh thần
tôi sảng khoái lại. Tôi đã lầm.

Tại nhà Shekure, sau khi nhận những lá thư, cô lập tức hỏi thăm về

Siyah, tôi nói với cô rằng ngọn lửa tình yêu đã nhấn chìm không thương
tiếc cả con người anh ta. Tin này làm cô thấy vui.

"Ngay cả những phụ nữ không chồng cô đơn bận đan lát cũng bàn tán

việc Zarif Kính mến bị giết," sau đó tôi nói, đổi đề tài.

"Hayriye, hãy làm vài món bánh kẹo làm quà chia buồn rồi mang đến

cho Kalbiye, quả phụ của Zarif Kính mến tội nghiệp", Shekure nói.

"Tất cả người Erzurum và rất đông người khác sẽ dự lễ tang của anh ta,"

tôi nói. "Họ hàng của anh ta thề sẽ trả thù." Shekure đã bắt đầu đọc thư của
Siyah. Tôi nhìn khuôn mặt cô một cách chăm chú và tức tối. Người phụ nữ
này có lẽ cáo già đến độ có thể kiểm soát những cảm xúc của mình thể hiện
trên nét mặt. Trong khi cô đọc, tôi có cảm giác rằng sự im lặng của tôi làm
cô hài lòng, rằng cô xem nó như sự tán thành của tôi về tầm quan trọng đặc
biệt cô dành cho lá thư của Siyah. Shekure đọc xong lá thư và mỉm cười với
tôi; nhìn thấy sự hài lòng của cô, tôi cảm thấy buộc phải hỏi, "Anh ta viết gì
vậy?"

"Giống như thời anh ta còn nhỏ... Anh ta yêu tôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.