TÊN TÔI LÀ ĐỎ - Trang 140

"Vậy người kia nói gì?" cô hỏi, nhưng chẳng lẽ chính cô cũng biết mình

đang hỏi về ai sao?

"Nhà tiểu họa ấy à?"

"Đầu óc tôi rối tung hết rồi," bất ngờ cô nói, có lẽ sợ những ý nghĩ của

chính mình. "Có vẻ như mọi chuyện rối loạn hết cả. Cha tôi ngày càng già.
Rồi chúng tôi sẽ ra sao, những đứa trẻ không cha này sẽ thế nào đây? Tôi có
cảm giác một điều xấu đang đến, rằng Quỷ sứ sắp làm trò quái ác gì đó cho
chúng tôi. Esther, nói gì để cổ vũ tôi đi."

"Đừng quá lo lắng, Shekure thân yêu," tôi nói khi nỗi xúc động trào

dâng trong lòng. "Cô thật sự thông minh, cô rất xinh đẹp. Một ngày nào đó
cô sẽ ngủ chung giường với người chồng đẹp trai của cô, cô sẽ ôm chặt anh
ta, và khi quên được mọi ưu tư của mình, cô sẽ hạnh phúc. Tôi có thể đọc
được điều ấy trong mắt cô."

Cảm giác như thế dâng lên trong tôi đến độ mắt tôi ngấn lệ.

"Được, nhưng ai sẽ là chồng tôi?" "Trái tim thông minh của cô không trả

lời cho cô sao?"

"Bởi vì tôi không hiểu điều trái tim tôi đang nói rằng tôi thấy chán nản."

Bất chợt tôi nhận ra rằng Shekure không tin tưởng tôi chút nào cả, rằng

cô ấy khéo léo che đậy sự nghi ngờ của cô ấy để biết được những gì tôi đã
biết, rằng cô ấy đang cố khơi dậy lòng thương hại của tôi. Khi tôi thấy cô ấy
sẽ không viết hồi âm cho những lá thư đó ngay lúc này, tôi chộp lấy túi của
mình, bước ra sân và bỏ đi - nhưng không quên nói điều mà tôi từng nói với
mọi cô gái, cả những người bị lé:

"Đừng sợ, nếu cô giữ cho đôi mắt đẹp của cô tinh tường, thì không có

nỗi bất hạnh nào, hoàn toàn không có nỗi bất hạnh nào sẽ xảy ra với cô
đâu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.