TÊN TÔI LÀ ĐỎ - Trang 147

Tôi chạy qua phòng cạnh cầu thang, căn phòng có cửa sổ nhìn ra giếng

luôn bị đóng lại. Trong bóng tối, tôi quờ tay tìm tấm nệm cuộn, trải ra rồi
nằm xuống. Ôi, thật dễ chịu xiết bao, được nằm xuống mà ngủ thiếp trong
khi nước mắt tuôn tràn như đứa trẻ bị phạt oan! Và thật đau khổ khi biết
rằng tôi là người duy nhất trên thế giới này thích tôi. Khi tôi khóc trong nỗi
cô độc, chỉ có bạn, người nghe được tiếng thổn thức rên rỉ của tôi, là có thể
giúp tôi. Một lát sau, tôi nhận ra Orhan đã nằm dài trên giường tôi. Nó ngả
đầu vào ngực tôi. Tôi nhận ra nó đang thở dài, và cũng khóc. Kéo nó sát
vào mình, tôi ôm nó.

"Nín đi mẹ." Một lát sau nó nói. "Cha đánh trận xong là về mà."

"Sao con biết?"

Nó không trả lời. Tôi yêu nó quá, tôi siết nó vào ngực đến độ tôi quên

hết mọi ưu phiền. Trước khi ôm chặt Orhan mềm mại và mỏng manh của
tôi mà ngủ thiếp đi, hãy để tôi thú nhận mối quan tâm cấp bách của tôi: tôi
hối tiếc, vì tức tối cha tôi mà tôi đã cho bạn biết về chuyện giữa cha tôi với
Hayriye. Không, tôi không nói dối, nhưng tôi vẫn bối rối quá, đến độ tôi
thấy tốt nhất là bạn nên quên chuyện đó đi. Hãy làm như tôi chưa từng đề
cập đến bất cứ chuyện gì, như thể cha tôi với Hayriye không hề có dan díu
gì nhu thế, được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.