TÊN TÔI LÀ ĐỎ - Trang 151

"Trời lạnh quá," nó nói. "Chắc dượng lạnh lắm."

Tôi không chút nghi ngờ đây chính là người làm xáo trộn đầu óc của

Shekure. Sự tự tin qua cách nó nắm lấy cánh tay tôi đã đủ chứng minh. Có
điều gì đó trong thái độ của nó muốn nói. "Tôi đã làm việc trong mười hai
năm và đã thực sự trưởng thành."

Khi chúng tôi xuống tới chân cầu thang, tôi nói với nó rằng tôi chờ nó

báo cáo lại những gì nó học biết được ở xưởng làm việc.

"Đi tiếp đi con," tôi bảo. "Đi nhanh lên để bắt kịp đoàn đưa tang." Nó

sửng sốt, nhưng không lộ ra. Cách nó buông cánh tay tôi với sự dè dặt và đi
tiếp tới trước tôi khiến tôi hài lòng. Nếu tôi giao Shekure cho nó, liệu nó có
đồng ý sống chung nhà với chúng tôi không?

Chúng tôi rời thành phố qua Cổng Edirne. Tôi thấy quan tài sắp chìm

vào màn sương cùng với đám đông những nhà minh họa, thư pháp cùng thợ
học việc đang khiêng nó trên vai mà đi nhanh xuống đồi về hướng cửa sông
Halic. Họ bước khá nhanh, họ đã đi hết nửa đoạn đường chạy đến thung
lũng đầy tuyết dẫn vào Eyup. Trong màn sương lặng lẽ, xa về phía trái, ống
khói của xưởng nến Hanim Sultan Charity vui vẻ nhả khói. Dưới bóng
tường thành, có những xưởng thuộc da và lò mổ hoạt động sôi nổi phục vụ
cho những người bán thịt Hy Lạp ở Eyup. Mùi đồ lòng bay ra từ những nơi
ấy trùm khắp thung lũng, lan khắp mái vòm mờ mờ của Thánh đường Eyup
và nghĩa trang đầy những cây tuyết tùng cạnh đó. Sau khi đi bộ hồi lâu, tôi
nghe tiếng trẻ con nô đùa bên dưới trong khu dân cư Do Thái mới xây ở
Balat vọng lên.

Khi chúng tôi đến vùng đất bằng phẳng của nghĩa trang Eyup, Kelebek

tiến đến chỗ tôi, và theo kiểu cách nóng nảy thường lệ, anh ta đột ngột nêu
lên đề tài của mình:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.