TÊN TÔI LÀ ĐỎ - Trang 154

"Tôi không làm tiếp cuốn sách nữa."

"Cái gì?" Kelchek nói, vẻ mặt anh ta thay đổi.

"Có điều gì xui xẻo trong đó. Đức vua đã cắt giảm tài trợ. Anh nhớ nói

lại cho Zeytin với Leylek biết nghe."

Có lẽ anh ta còn hỏi nhiều hơn, nhưng chúng tôi nhận ra mình đang trên

đoạn dốc của sân nghĩa trang giữa hàng cây tuyết tùng dày đặc, những cây
dương xỉ cao ngất và những bia mộ. Khi đám đông bao quanh huyệt, dấu
hiệu duy nhất cho tôi biết người ta đang hạ cái xác xuống huyệt ngay lúc đó
là cường độ tiếng khóc tiếng nức nở cùng những tiếng than van bismillahi
và ala milleti Resulullah tăng lên.

"Giở vải che mặt anh ấy ra." ai đó nói.

Họ giở tấm vải liệm trắng ra, và họ hẳn đã mắt đối mắt với xác chết nếu

con mắt thực sự vẫn còn trong cái đầu giập nát đó. Tôi đứng phía sau nên
không thấy được gì. Tôi đã từng nhìn vào mắt Thần chết, không phải ở dưới
huyệt, mà ở một nơi hoàn toàn khác...

Một ký ức: Cách nay ba mươi năm, ông nội của Đức vua, Người bản xứ

Thiên đàng, đã quyết định dứt khoát sẽ chiếm Cyprus từ tay người Venice.
Thượng thư Tôn giáo vụ Ebussuut Kính mến, khi kể lại rằng hòn đảo này
từng được chọn làm nguồn cung cấp lương thực cho Mecca và Medina, đã
ra một cáo tri ít nhiều tuyên bố rằng thật không thích hợp khi một hòn đảo
vốn đã giúp nuôi sống những thánh địa mà nay vẫn nằm dưới sự kiểm soát
của bọn người Thiên chúa giáo ngoại đạo. Nhiệm vụ gian nan kế tiếp, tức là
thông báo cho Venice biết cái quyết định bất ngờ rằng họ phải giao nộp hòn
đảo, lại rơi vào tôi. Do đó mà tôi có dịp du lịch đến các nhà thờ lớn của
Venice. Dù tôi thán phục những cây cầu và lâu đài của họ, nhưng cái tôi mê
mẩn nhất là những bức tranh treo trong nhà của người Venice. Tuy nhiên,
giữa tình cảnh lúng túng này, tôi vẫn tin vào lòng hiếu khách được người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.